Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2018

Thơ tình Eduard Asadov


HAI VẺ ĐẸP

Dù mẹ-thiên nhiên chẳng phải ngồi không
Nhưng người lý tưởng ít khi sinh hạ
Vẻ đẹp hình thể cùng vẻ đẹp tâm hồn
Gặp trong một con người, quả là thật khó.

Hai vẻ đẹp đều tốt như nhau cả
Và cả hai đều xứng với vinh quang
Nhưng rất thường xuyên, vẻ đẹp tâm hồn
Lại ganh tị vẻ đẹp xinh hình thể.

Có một điều, quả là rất thú vị
Nhưng dù sao sự thật khó nhận ra
Bởi tình cảm, cần nói một điều là
Hay đánh mất mọi điều vô căn cứ.

Bởi số đông, thường không nhìn đầy đủ
Rồi khổ đau vì “cận thị” của mình
Khi nhìn thấy một gương mặt đẹp xinh
Thì vẻ đẹp tâm hồn không để ý.

Mà nếu nhận ra thì rất lâu sau đó
Chỉ khi cuống cuồng mới chịu nhìn ra
Những gì đẹp cho con mắt ngày xưa
Thì bây giờ đang bắt đầu hành hạ.

Mà, có thể là tại điều này nữa
Rằng dần dần theo ngày tháng trôi qua
Hai vẻ đẹp như hai cô gái trong nhà
Có vẻ như bất thình lình đổi chỗ.

Vẻ đẹp già đi: những gì xưa rực rỡ
Thời gian xoá nhoà không một chút tiếc thương
Trong khi đó vẻ đẹp của tâm hồn
Không tuổi tác, không vết nhăn gì cả.

Xuyên qua màn sương như ngôi sao nhỏ
Vẻ đẹp tâm hồn mãi mãi cháy lên
Ai người mở ra vẻ đẹp tâm hồn
Thì nói thật, may mắn cho người đó.

Vẻ đẹp tâm hồn luôn luôn rạng rỡ
Và tự mình, người đó mãi vinh quang.
Đời là thế, chỉ tiếc một điều rằng
Ta rất muộn màng nhận ra chân lý.

Две красоты

Хоть мать-природа не сидит без дела,
Но идеалы редко созидает.
И красота души с красивым телом
Довольно редко в людях совпадает.

Две красоты, и обе хороши.
Вручить бы им по равному венцу!
Однако часто красота души
Завидует красивому лицу.

Не слишком то приятное признанье,
А все же что нам истину скрывать?!
Ведь это чувство, надобно сказать,
Не лишено, пожалуй, основанья.

Ведь большинство едва ль не до конца
Престранной "близорукостью" страдает.
Прекрасно видя красоту лица,
Душевной красоты не замечает.

А и заметит, так опять не сразу,
А лишь тогда, смущаясь, разглядит,
Когда все то, что мило было глазу,
Порядочно и крепко насолит.

А, может быть, еще и потому,
Что постепенно, медленно, с годами,
Две красоты, как женщины в дому,
Вдруг словно бы меняются ролями.

Стареет внешность: яркие черты
Стирает время властно и жестоко,
Тогда как у духовной красоты
Нет ни морщин, ни возраста, ни срока.

И сквозь туман, как звездочка в тиши,
Она горит и вечно улыбается.
И кто откроет красоту души,
Тот, честное же слово, не закается!

Ведь озарен красивою душой,
И сам он вечным расплеснется маем!
Вот жаль, что эту истину порой
Мы все же слишком поздно понимаем...


HẠNH PHÚC LÀ GÌ

Hạnh phúc là gì?
Người này gọi đó là những đam mê:
Là đánh bàiuống rượu và giải trí
Là những cảm xúc rùng rợnmê li.

Một người kia thì tin rằng hạnh phúc
Là lương caolà bổng lộcquyền hành
Trong con mắt kẻ dưới quyền – khâm phục
Là những cô thư kí thật là xinh.

Người thứ ba lại cho rằng hạnh phúc
Đó 
là những công việc lớn lao
Là sự quan tâmlo lắng cho nhau
Là khi hai người cùng nhau hồi hộp.

Còn người thứ tư cho rằng hạnh phúc
Là với người yêu suốt sángthâu đêm
Có một lần nói những lời tỏ tình
Rồi từ đó hai người như là một.

Nhưng cũng có người lại gọi thế này:
Hạnh phúc là khát khao cháy bỏng
Là tìm kiếm, ước mơ, là lao động
Là đôi cánh dữ dằn của một chuyến bay!

Còn theo tôihạnh phúc chỉ như vầy:
Rất đơn giảnhạnh phúc muôn hình dáng
Từ mô đất nhỏ đến gò đến đống
Chỉ phụ thuộc vào ý của mỗi người thôi!

Что такое счастье?

Что же такое счастье?
Одни говорят:- Это страсти:
Карты, вино, увлеченья -
Все острые ощущенья.

Другие верят, что счастье -
В окладе большом и власти,
В глазах секретарш плененных
И трепете подчиненных.

Третьи считают, что счастье -
Это большое участие:
Забота, тепло, внимание
И общность переживания.

По мненью четвертых, это
С милой сидеть до рассвета,
Однажды в любви признаться
И больше не расставаться.

Еще есть такое мнение,
Что счастье - это горение:
Поиск, мечта, работа
И дерзкие крылья взлета!

А счастье, по-моему, просто
Бывает разного роста:
От кочки и до Казбека,
В зависимости от человека!




MỘT LỜI VỀ TÌNH YÊU

Yêu – trước tiênnghĩa là dâng hiến
Yêu – nghĩa là tình cảm của mình như một dòng sông
Với sự hào phóng của mùa xuân hắt nước lên
Niềm hân hoan của người mình yêu mến.

Yêu – nghĩa là chỉ vừa mở mắt
Ngay lập tức nghĩ suy từ buổi bình minh
Xem bằng cách gì để trao tặnghiến dâng
Cho cái người mà lòng yêu mến nhất!

Yêu – nghĩa là tiến hành một cuộc chiến tranh
Vì sự thủy chungbằng ánh mắtlời nói
Đ
ể cho hai con tim từ đầu đến cuối
Trong đau khổvui mừng mãi mãi kề bên.

Thế tình có đợi gì khôngTất nhiên là đợi
Đ
ợi sự dịu dàng và ấm cúngnhưng mà
Sự tính toán chi ly thì tình chẳng hề ưa
Đ
em cho bao nhiêunhận về chừng ấy.

Tình yêu không phải là ống tiền trong tủ
Là bài ca không quen tự đóng kín mình
Yêu – nghĩa là đáp lại với vẻ hân hoan 
Tất cả những gì tốt đẹp nơi trần thế!

Yêu – nghĩa là nhìn thấy vật bất kỳ
Là cảm thấy kề bên một tâm hồn thân thiết
Quyển sách kia – dù người đọc hay không đọc?
Quả lê ư… Vì sao lại quả lê?

Đ
iều vớ vẩn ư? Tại vì sao vẩn vơ
Người ta vẫn cứu cuộc đời bằng từng giọt nhỏ
Tình yêu – là lá cờ có màu huyết dụ
Trong hạnh phúc không hề có chuyện vẩn vơ!

Tình yêu – không phải là pháo hoa của sự đam mê
Tình yêu – đó là những bàn tay trong đời chung thủy
Những ngày tối tămtình không hề biết sợ
Và chẳng sợ gì cám dỗ hoặc chia ly.

Yêu – có nghĩa là bảo vệ điều chân lý kia
Thậm chí dù có phải ngược chiều cùng vũ trụ
Yêu – nghĩa là trong khổ đau biết cách tha thứ
Tất cảchỉ trừ thói đểu cángphản bội kia.

Yêu – nghĩa là dù cho đến bao nhiêu lần
Với lòng kiêu hãnh những gì thừa chịu hết
Nhưng không bao giờthậm chí trong giờ chết
Lại bằng lòng chịu nhụchạ thấp mình!

Tình yêu – không phải là cái nút thắt vui vẻvô tâm
Không phải là những lời trách móc bên sườn va đập
Yêu – nghĩa là cần phải có tài năng
Có thểlà tài năng lớn lao và tốt nhất.

Và cũng thật đáng thương cho những lời tranh cãi
Tất cả tình cảm đều biến mất như vào nước mà thôi
Mọi ham hố say mê đều chỉ nhất thời
Nhưng mà tình yêu – như mặt trờisống mãi!

Và tôi nhổ nước bọt vào tiếng cười trơ trẽn
Vào những kẻ nào không đo đến những vì sao
Vì bài thơ này chỉ viết ra cho những người nào
Bằng tất cả trái tim biết yêu và tin tưởng!

Слово о любви

Любить — это прежде всего отдавать.
Любить — значит чувства свои, как реку,
С весенней щедростью расплескать
На радость близкому человеку.

Любить — это только глаза открыть
И сразу подумать еще с зарею:
Ну чем бы порадовать, одарить
Того, кого любишь ты всей душою?!

Любить — значит страстно вести бои
За верность и словом, и каждым взглядом,
Чтоб были сердца до конца свои
И в горе и в радости вечно рядом.

А ждет ли любовь? Ну конечно, ждет!
И нежности ждет и тепла, но только
Подсчетов бухгалтерских не ведет:
Отдано столько-то, взято столько.

Любовь не копилка в зашкафной мгле.
Песне не свойственно замыкаться.
Любить — это с радостью откликаться
На все хорошее на земле!

Любить — это видеть любой предмет,
Чувствуя рядом родную душу:
Вот книга — читал он ее или нет?
Груша... А как ему эта груша?

Пустяк? Отчего? Почему пустяк?!
Порой ведь и каплею жизнь спасают.
Любовь — это счастья вишневый стяг,
А в счастье пустячного не бывает!

Любовь — не сплошной фейерверк страстей.
Любовь — это верные в жизни руки,
Она не страшится ни черных дней,
Ни обольщений и ни разлуки.

Любить — значит истину защищать,
Даже восстав против всей вселенной.
Любить — это в горе уметь прощать
Все, кроме подлости и измены.

Любить — значит сколько угодно раз
С гордостью выдержать все лишенья,
Но никогда, даже в смертный час,
Не соглашаться на униженья!

Любовь — не веселый бездумный бант
И не упреки, что бьют под ребра.
Любить — это значит иметь талант,
Может быть, самый большой и добрый.

И к черту жалкие рассужденья,
Все чувства уйдут, как в песок вода.
Временны только лишь увлеченья.
Любовь же, как солнце, живет всегда!

И мне наплевать на циничный смех
Того, кому звездных высот не мерить.
Ведь эти стихи мои лишь для тех,
Кто сердцем способен любить и верить!



HOÀNG TỬ CỦA LÒNG EM

Em tin tưởng, đi tìm tình yêu lớn
Tình long lanh, lấp lánh như nước nguồn
Tình yêu thực sự, tình như em vẫn
Đọc ở trong những cuốn sách gối giường.

Rồi khi bắt đầu yên lặng xung quanh
Ánh sáng trong phòng khi mờ khi tỏ
Em vẫn thích thường xuyên ngồi một mình
Và lặng im nhìn vào ô cửa sổ.

Em im lặng, nhìn về chốn xa xăm
Sau những vì sao, và trên biển cả
Những con tàu hướng về em gặp gỡ
Những con tàu với những cánh buồm hồng…

Hiệp sĩ Aivanhô* chiến thắng quân thù
Lao vun vút sau tiếng dồn vó ngựa
Chàng Andrei Bolkonsky buồn bã
Mời em bước vào điệu nhảy đung đưa.

Chàng D’Artagnan đưa kiếm ra thề
Rằng sẽ yêu em muôn đời muôn kiếp
Và chàng Rômeo Mông-téc-ki-ơ
Dâng tặng cho em bông hoa tuy líp.

Rồi thoáng qua có rất nhiều khuôn mặt
Ánh mắt, nụ cười, quần áo thời trang
Em nhận ra hoàng tử của lòng mình
Bước ra với em từ trong cổ tích.

Và giờ đây chàng với một nụ cười
Đeo vào tay em chiếc vòng phép lạ
Từ phút này trong số phận của người
Em trở thành hạnh phúc và phận số!

Rồi khi bắt đầu yên lặng xung quanh
Ánh sáng trong phòng khi mờ khi tỏ
Em vẫn thích thường xuyên ngồi một mình
Và lặng im nhìn vào ô cửa sổ…

Nghe giọng nói từ nơi xa xôi đó
Những con tàu đang bơi ở trong sương…
Và quả thật, những cánh buồm màu hồng
Trên cõi trần gian này vẫn có!

Mà có thể, trong số phận của em
Ở đâu đó, ở nơi này, bên cạnh
Có chàng Gray âm thầm, kiêu hãnh
Và có chàng hoàng tử của lòng em!

Dù chàng không từ trang sách bước lên
Liếc mắt quanh bốn phía, em hãy nhìn!
Dù khiêm tốn, nhưng là người bạn tốt
Dù giản dị, nhưng là bạn tâm phúc
Có thể, đó là hoàng tử của em?!
___________

Hiệp sĩ Aivanhô – nhân vật trong tiểu thuyết Aivanhoe của nhà văn Walter Scott (1771 – 1832); Andrei Bolkonsky – nhân vật trong tiểu thuyết Chiến tranh và hoà bình của LevTolstoy (1828 – 1910); DArtagnan – nhân vật trong tiểu thuyết Ba người lính ngự lâmcủa Alexandre Dumas (1802 – 1870); Rômeo – tức Romeongười yêu của Juliet trongbi kịch Romeo & Juliet của Shakespeare (1564 – 1616); chàng Gray – thi sĩ ThomasGray (1716 – 1771), nhà thơ Anhtác giả của Hoài cảm bên ngôi mộ làng quêhay có thể dịch là Bài thơ nghĩa địa nổi tiếng. ****

Добрый принц

Ты веришь, ты ищешь любви большой,
Сверкающей, как родник,
Любви настоящей, любви такой,
Как в строчках любимых книг.

Когда повисает вокруг тишина
И в комнате полутемно,
Ты часто любишь сидеть одна,
Молчать и смотреть в окно.

Молчать и видеть, как в синей дали
За звездами, за морями
Плывут навстречу тебе корабли
Под алыми парусами...

То рыцарь Айвенго, врагов рубя,
Мчится под топот конский,
А то приглашает на вальс тебя
Печальный Андрей Болконский.

Вот шпагой клянется д'Артаньян,
Влюбленный в тебя навеки,
А вот преподносит тебе тюльпан
Пылкий Ромео Монтекки.

Проносится множество глаз и лиц,
Улыбки, одежды, краски...
Вот видишь: красивый и добрый принц
Выходит к тебе из сказки.

Сейчас он с улыбкой наденет тебе
Волшебный браслет на запястье.
И с этой минуты в его судьбе
Ты станешь судьбой и счастьем!

Когда повисает вокруг тишина
И в комнате полутемно,
Ты часто любишь сидеть одна,
Молчать и смотреть в окно...

Слышны далекие голоса,
Плывут корабли во мгле...
А все-таки алые паруса
Бывают и на земле!

И может быть, возле судьбы твоей
Где-нибудь рядом, здесь,
Есть гордый, хотя неприметный Грей
И принц настоящий есть!

И хоть он не с книжных сойдет страниц,
Взгляни! Обернись вокруг:
Пусть скромный, но очень хороший друг,
Самый простой, но надежный друг,
Может, и есть тот принц?!


CÔ HÀNG XÓM

Bản thiết kế gai gócChàng khó nhọc
Nhà kiến trúc sư vầng trán căng lên
Đ
ếmhút thuốcchửi đổng rồi thổn thức
Rồi lại trên bản thiết kế cúi mình.

Bỗng có tiếng gõ cửaCô hàng xóm
Cô nữ sinh viên sống cạnh nhà bên
Chiếc áo vét của cô màu đỏ thắm
Cô bước vàonhanh nhảu nói: “Chào anh!”

Cô thở dàingồi lên ghế lặng im
Sau đó nóimắt nheo vì ngọn lửa:
– 
Anh lớn tuổinhiều kinh nghiệm hơn em
Hãy cho em một lời khuyên anh nhé!

Em vừa về từ ngày hội mùa xuân
Hai chàng sinh viên trong cơn gió tuyết
Hai ngườitất nhiênchưa hề quen biết
Nói với em rằng họ rất yêu em.

Nhưng lòng người thì em không biết rõ
Em rất tinrất quí trọng lời anh
Nên tin aiHãy cho em lời khuyên
Về từng ngườivới anhem sẽ kể.

Nhưng anh chàng không muốn nghe câu chuyện
Gạt lọ mực và vứt chiếc com-pa
Nhìn vào đôi mắt – mặt hồ ngây thơ
Và nói giận dữ: – Chà, đồ vớ vẩn!

Đâ
y không phải trong cửa hàng hay chợ!
Em cần lời khuyênLời khuyên của anh:
Mai em nói với người ta rằng: “không!”
Vì tình cảm ở đây không hề có!

Còn khi nào yêu người ta nghiêm túc
Khi đó tự mìnhem sẽ hiểu ra
Lòng biết trả lời câu hỏi bất kỳ
Còn người ta nhận ra và hiểu được!

Chàng dừng lời và tin rằng xác đáng
Nhưng lại ngạc nhiên quá đỗikhi mà
Nàng bỗng đứng dậybuột miệng nói ra:
– 
Tự mình hiểu raChà, đồ vớ vẩn!

Nghe những lời kiahơi ngớ người ra
Chàng xoay người tìm cho mình điểm tựa
Nhưng gặp không phải mặt hồ ngây thơ
Mà là hai lưỡi dao sắc mài giũa.

– 
Người ta tự hiểuAnh nói vậy chứ gì?
Thế nếu như: máu người ta – máu cá
Thế nếu tình yêu ở cái người kia
Còn ở đây chỉ rầmxà, bản vẽ?

Người tự hiểuNhưng nếu người phân vân
Rằng con tim vừa lửavừa băng giá
Nếu không phảingười – mà bản thiết kế?!
Đư
ờng chấm khô khanPhép tính vô hồn?!

Chàng lặng ngườikhông nhúc nhích bước chân
Đ
ầu cúi gằmvà bỗng nhiên đỏ mặt
Còn nàng nức nở và liền quay ngoắt
Mở cửa ra vàochạy vội ra sân.

Xuyên qua ô cửa ngọn gió mùa xuân
Thổi lên giấytiếng kêu nghe sột soạt
Còn bên chiếc bàn “phép tính vô hồn
Nhắm đôi mắt và mỉm cười hạnh phúc
Гостья

Проект был сложным. Он не удавался.
И архитектор с напряженным лбом
Считал, курил, вздыхал и чертыхался,
Склонясь над непокорным чертежом.

Но в дверь вдруг постучали. И соседка,
Студентка, что за стенкою жила,
Алея ярче, чем ее жакетка,
Сказала быстро: "Здрасьте". И вошла.

Вздохнула, села в кресло, помолчала,
Потом сказала, щурясь от огня:
- Вы старше, вы поопытней меня...
Я за советом... Я к вам прямо с бала...

У нас был вечер песни и весны,
И два студента в этой пестрой вьюге,
Не ведая, конечно, друг о друге,
Сказали мне о том, что влюблены.

Но для чужой души рентгена нет,
Я очень вашим мненьем дорожу.
Кому мне верить? Дайте мне совет.
Сейчас я вам о каждом расскажу.

Но, видно, он не принял разговора:
Отбросил циркуль, опрокинул тушь
И, глядя ей в наивные озера,
Сказал сердито:- Ерунда и чушь!

Мы не на рынке и не в магазине!
Совет вам нужен? Вот вам мой совет:
Обоим завтра отвечайте "нет!",
Затем, что чувства нет здесь и в помине!

А вот когда полюбите всерьез,
Поймете сами, если час пробьет.
Душа ответит на любой вопрос.
А он все сам заметит и поймет!

Окончив речь уверенно и веско,
Он был немало удивлен, когда
Она, вскочив вдруг, выпалила резко:
- Все сам заметит? Чушь и ерунда!

Слегка оторопев от этих слов,
Он повернулся было для отпора,
Но встретил не наивные озера,
А пару злых, отточенных клинков.

- Он сам поймет? Вы так сейчас сказали?
А если у него судачья кровь?
А если там, где у людей любовь,
Здесь лишь проекты, балки и детали?

Он все поймет? А если он плевал,
Что в чьем-то сердце то огонь, то дрожь?
А если он не человек - чертеж?!
Сухой пунктир! Бездушный интеграл?!

На миг он замер, к полу пригвожден,
Затем, потупясь, вспыхнул почему-то.
Она же, всхлипнув, повернулась круто
И, хлопнув дверью, выбежала вон.

Весенний ветер в форточку ворвался
Гудел, кружил, бумагами шуршал...
А у стола "бездушный интеграл",
Закрыв глаза, счастливо улыбался...


ANH CÓ THỂ ĐỢI CHỜ EM

Anh có thể đợi chờ em
Rất lâu và chung thủy
Có thể không ngủ hằng đêm
Mộthai nămvà cả đờicó lẽ!

Mặc cho những tờ lịch
Bay đi như lá trong vườn
Chỉ mong em hiểu giùm anh
Nếu quả điều này cần thiết!

Anh có thể đi theo em
Khắp núi rừng hay trên cát
Nơi hầu như không có con đường
Hay trên đồitheo con đường quen
Nơi quỉ sứ chưa từng có mặt!

Không trách aianh đi qua tất cả
Vượt qua mọi ưu phiền
Chỉ mong sao cho không uổng phí
Rằng sau này em phụ tình anh.

Anh có thể vì em mà đem cho
Tất cả những gì anh có
Anh có thể vì em mà nhận về
Nỗi đắng cay nhất trên đời của số.

Và anh sẽ hạnh phúc vô cùng
Mỗi giờ trao em tất cả
Chỉ mong em hiểu giùm anh
Rằng yêu em không uổng phí!

Я могу тебя очень ждать

Я могу тебя очень ждать,
Долго-долго и верно-верно,
И ночами могу не спать
Год, и два, и всю жизнь, наверно!

Пусть листочки календаря
Облетят, как листва у сада,
Только знать бы, что все не зря,
Что тебе это вправду надо!

Я могу за тобой идти
По чащобам и перелазам,
По пескам, без дорог почти,
По горам, по любому пути,
Где и черт не бывал ни разу!

Все пройду, никого не коря,
Одолею любые тревоги,
Только знать бы, что все не зря,
Что потом не предашь в дороге.

Я могу для тебя отдать
Все, что есть у меня и будет.
Я могу за тебя принять
Горечь злейших на свете судеб.

Буду счастьем считать, даря
Целый мир тебе ежечасно.
Только знать бы, что все не зря,
Что люблю тебя не напрасно!




HÒN ĐẢO MỘNG MƠ

Từ Bắc cực đến Nam cực
Người ta đều đi qua hết
Nhưng chỉ hòn đảo mộng mơ

Thì chẳng có trên bản đ.

Có một hòn đảo như thế
Có trăngnúi đồi ở đó

Nhưng không có người bi quan
Không có người lý sự cùn.


Không có những tiếng thì thầm
Không có ưu phiềnbuồn chán
Chỉ có những người mơ mộng
Những người yêunhững người gàn.


Có những mỏm đá màu xanh
Còn tất cả lời của gió

Chim hải âu trắng dập dờn
Và những cánh buồm thắm đ.


Và có vịnh Đông – Kisốt
Có mũi đất Rôbinsơn
Đà
n ghi ta được quí nhất
Còn “danh dự” – lời đầu tiên!


 đó khắp nơi đường mòn
Và xung quanh từng đống lửa
Người ăn thịt với rau thơm
Và uống rượu Rum nặng đ.


Bài hát ở đó được yêu
Và được trao cho cúp bạc
Ai làm phật lòng người đẹp
Người này trên lửa bị thiêu.

Đê
m đêm vang tiếng ghi ta
Pháo hoa lên trời vun vút
 đó tất cả bằng thơ

Nói với người yêu dấu nhất.

Từ Bắc cực đến Nam cực
Người ta đều đi qua hết
Nhưng chỉ hòn đảo mộng mơ

Thì chẳng có trên bản đ.

Nhưng chớ buồn về bản đ
Vì rằngvấn đề ở chỗ
Muôn năm hòn đảo mộng mơ

Sống trong trái tim em đó!

Остров романтики

Пробило десять. В доме тишина.
От Арктики до Антарктики
Люди весь мир прошли.
И только остров Романтики
На карты не нанесли.

А он существует, заметьте-ка,
Там есть и луна и горы,
Но нет ни единого скептика
И ни одного резонера.

Ни шепота обывателей,
Ни скуки и ни тоски.
Живут там одни мечтатели,
Влюбленные и чудаки.

Там есть голубые утесы
И всех ветров голоса,
Белые альбатросы
И алые паруса.

Там есть залив Дон-Кихота,
И мыс Робинзона есть.
Гитара в большом почете,
А первое слово - "честь"!

Там сплошь туристские тропы,
И перед каждым костром
Едят черепах с укропом
Под крепкий ямайский ром.

Там песня часто увенчана
Кубком в цветном серебре,
А оскорбивший женщину
Сжигается на костре.

Гитары звенят ночами,
К созвездьям ракеты мчат,
Там только всегда стихами
Влюбленные говорят.

От Арктики до Антарктики
Люди весь мир прошли,
И только остров Романтики
На карты не нанесли.

Но, право, грустить не надо
О картах. Все дело в том,
Что остров тот вечно рядом -
Он в сердце живет твоем!



TÌNH ĐÁNG TRÁCH

Đã mười giờ đêm. Trong nhà im ả
Nàng vẫn ngồi yên, căng thẳng đợi chờ.
Không thể nào đọc sách, không thể ngủ
Sợ bỗng nhiên chàng gọi điện, ghé qua?!

Dù buổi chiều đã thắp những vì sao
Chưa đến nỗi muộn. Ngày chưa sống hết.
Lẽ nào chàng không gọi điện, lẽ nào
Không nhớ về – không lẽ nào thế được!

“Tất nhiên, chàng đã không chỉ một lần
Nhưng bận bịu hết việc này việc khác…
Chàng ở đây bằng tấm lòng, trái tim”.
Tại vì sao nàng cứ tự dối lòng
Tại vì sao cứ dối mình không biết?

Bởi không ít ngày trong cuộc đời nàng
Đã trôi đi không như dòng sông bạc
Người nàng yêu vẫn đối xử thường xuyên
Như Girây* đối xử cùng người đẹp.

Cũng có khi uống rượu, chàng cảm động:
“Người yêu của anh mãi mãi chân thành!”
Nhưng trong lòng người – vui hay buồn chán
Không bao giờ đi tìm hiểu chàng cần
Không bao giờ nhận biết chàng cố gắng.

Khoác lác hay tục tằn, say hay tỉnh
Câu trả lời – không phản đối, chẳng thở dài
Chỉ chàng thông minh, chỉ mình chàng đúng
Còn nàng chỉ người “đần độn”, “dở hơi”.

Và nàng chẳng lẽ không biết người ta
Chưa bao giờ với mình thèm để ý
Trăm lần bỏ nàng, rồi lại quay về
Trăm lần dối, và được nàng tha thứ.

Còn bạn bè của nàng vẫn thường khuyên:
– Đã từ lâu cần chia tay với hắn
Đừng nhẫn nhục, hãy tỏ ra kiêu hãnh!
Hãy hiểu rằng: cứ như thế không nên!

Nhưng nàng lắc đầu, nước mắt triền miên
Và bỗng nhiên buồn rầu nhìn tất cả:
– Nhưng em yêu… Kinh khủng… 
Như lỗi lầm!Anh ấy đâu đến nỗi người như thế!

Tranh cãi ở đây chỉ là vô ích
Nàng bước vào vòng tù hãm tự mình
Để lại tôn thờ, để lại hạ mình
Mà không đòi hỏi một điều chi hết.

Đã quá nửa đêm. Trong nhà im ả
Nàng vẫn ngồi yên, căng thẳng đợi chờ.
Không thể nào đọc sách, không thể ngủ
Sợ bỗng nhiên chàng gọi điện, ghé qua?

Tình mang về niềm vui trên ngưỡng cửa.
Nàng muốn tin để sống, để mộng mơ
Nhưng như người ta thường nói rằng – Lạy Chúa
Đừng cho tình yêu như thế bao giờ!
__________
*Girây – dòng họ vua ở Crưm thế kỷ 15 – 16. 


Обидная любовь

Пробило десять. В доме тишина.

Она сидит и напряженно ждет.

Ей не до книг сейчас и не до сна,

Вдруг позвонит любимый, вдруг придет?!

Пусть вечер люстру звездную включил,
Не так уж поздно, день еще не прожит.
Не может быть, чтоб он не позвонил!
Чтобы не вспомнил - быть того не может!

"Конечно же, он рвался, и не раз,
Но масса дел: то это, то другое...
Зато он здесь и сердцем и душою".
К чему она хитрит перед собою
И для чего так лжет себе сейчас?

Ведь жизнь ее уже немало дней
Течет отнюдь не речкой Серебрянкой:
Ее любимый постоянно с ней -
Как хан Гирей с безвольной полонянкой.

Случалось, он под рюмку умилялся
Ее душой: "Так преданна всегда!"
Но что в душе той - радость иль беда?
Об этом он не ведал никогда,
Да и узнать ни разу не пытался.

Хвастлив иль груб он, трезв или хмелен,
В ответ - ни возражения, ни вздоха.
Прав только он и только он умен,
Она же лишь "чудачка" и "дуреха".

И ей ли уж не знать о том, что он
Ни в чем и никогда с ней не считался,
Сто раз ее бросал и возвращался,
Сто раз ей лгал и был всегда прощен.

В часы невзгод твердили ей друзья:
- Да с ним пора давным-давно расстаться.
Будь гордою. Довольно унижаться!
Сама пойми: ведь дальше так нельзя!

Она кивала, плакала порой.
И вдруг смотрела жалобно на всех:
- Но я люблю... Ужасно... Как на грех!..
И он уж все же не такой плохой!

Тут было бесполезно препираться,
И шла она в свой добровольный плен,
Чтоб вновь служить, чтоб снова унижаться
И ничего не требовать взамен.

Пробило полночь. В доме тишина...
Она сидит и неотступно ждет.
Ей не до книг сейчас и не до сна:
Вдруг позвонит? А вдруг еще придет?

Любовь приносит радость на порог.
С ней легче верить, и мечтать, и жить.
Но уж не дай, как говорится, бог
Вот так любить!



NẾU NHƯ TÌNH RA ĐI

Bạn phải làm gì, nếu như tình ra đi?
Có thể đưa ra lý dotranh cãi và thuyết phục
Có thể van xinthậm chí là chịu nhục
Có thể dọa trả thù, có thể răn đe.

Có thể chút nhỏ nhoi trong quá khứ nhớ về
Có thể nhắc với người rằng chia ly là cay đắng
Có thể dao động một thời giangợi lòng thương cảm
Nhưng chỉ một thời gianchứ chẳng lâu gì.

Mà có thểsợ hãi và đớn đau đừng lộ trong ánh mắt
Nóianh yêu emEm chớ để anh buồn
Nếu vẫn từ chối thì đừng run rẩymà cần
Mở toang cửa: – Anh không giữ emVĩnh biệt!

Tất nhiên là khó vô cùng để tỏ ra cứng rắn
Nhưng dù sao, để sau cho khỏi rẻ rúng mình
Nếu như tình ra đi – dù tru lênnhưng tỏ ra kiêu hãnh
Như một con người chứ không như con rắn bò trườn!

Если любовь уходит!

Если любовь уходит, какое найти решенье? 
Можно прибегнуть к доводам, спорить и убеждать, 
Можно пойти на просьбы и даже на униженья, 
Можно грозить расплатой, пробуя запугать. 

Можно вспомнить былое, каждую светлую малость, 
И, с дрожью твердя, как горько в разлуке пройдут года, 
Поколебать на время, может быть, вызвать жалость 
И удержать на время. На время - не навсегда. 

А можно, страха и боли даже не выдав взглядом, 
Сказать: - Я люблю. Подумай. Радости не ломай. - 
И если ответит отказом, не дрогнув, принять как надо, 
Окна и двери - настежь: - Я не держу. Прощай! 

Конечно, ужасно трудно, мучась, держаться твердо. 
И все-таки, чтоб себя же не презирать потом, 
Если любовь уходит - хоть вой, но останься гордым. 
Живи и будь человеком, а не ползи ужом!


TÌNH YÊU

Tình yêu không phải trò đùaai cũng rõ 

Tình là tiếng gõ mùa xuân của trái tim
Còn người như emchỉ sống bằng lý trí

Quả là tầm phơ và dại dột vô cùng!

Nói một cách khácthì những ước ao
Những con đường dưới trời đêm trăng sáng
Và có để làm gì với mùa xuân chim én
Và người ta bán hoa cho những kẻ yêu nhau?!


Vì rằng một khi không có tình yêu
Thì trong vườn có ai cần đi dạo
Và thậm chí, ngay cả chim họa mi
Từ núi đồi sẽ bay vào sân khấu.


Những cuộc dạo chơi và tĩnh lặng để cho ai
Vì trong những đôi mắt không hề có lửa?

Còn ánh trăng thanh sẽ trở thành vô nghĩa
Chỉ là ánh trăng han gỉ giữa bầu trời.


Em thử hình dungkhông ai có thể yêu
Thì người ta sẽ ngủ nhiều kinh khủng
Sẽ ít khi cạo râu mà chỉ ăn cho đầy bụng
Và chẳng còn một ai thèm đọc gì thơ…


Nhưng khôngchẳng vô tình mà có ánh trăng thanh
Và tiếng đàn ghi ta vẫn vang lên ầm ĩ

Và mùa xuân đến với ta không hề uổng phí
Và những lứa đôi sánh bước dạo trong vườn.

Em hãy xua đi những ngờ vực của mình!

Hãy yêu và hãy tinCòn gì đơn giản thế
Vì họa mi hót trong đêm không hề uổng phí

Dù có hót cho đến khản tiếng trong rừng!

Любовь

Известно все: любовь не шутка,

Любовь - весенний стук сердец,

А жить, как ты, одним рассудком,

Нелепо, глупо наконец!

Иначе для его мечты?
Зачем тропинки под луною?
К чему лоточницы весною
Влюбленным продают цветы?!

Когда бы не было любви,
То и в садах бродить не надо.
Пожалуй, даже соловьи
Ушли бы с горя на эстраду.

Зачем прогулки, тишина.
Ведь не горит огонь во взгляде?
А бесполезная луна
Ржавела б на небесном складе.

Представь: никто не смог влюбиться.
И люди стали крепче спать,
Плотнее кушать, реже бриться,
Стихи забросили читать...

Но нет, недаром есть луна
И звучный перебор гитары, 
Не зря приходит к нам весна
И по садам гуляют пары.

Бросай сомнения свои!
Люби и верь. Чего же проще?
Не зря ночные соловья
До хрипоты поют по рощам!

*****
CÓ BAO NHIÊU NGƯỜI YÊU NHAU TRÊN ĐỜI

Có bao nhiêu người yêu nhau trên đời
Hiện tại chưa có thống kê như thế
Nhưngnếu như không một nửa loài người
Thì chắc chắn một phần bacó lẽ.


Thế còn tất cả những ai còn lại
Đã 
từng yêu hoặc chỉ mới biết yêu
Và mỗi người khi ngắm những ngôi sao
Sẽ ước mơ hạnh phúc khi nào đấy.


Thế hạnh phúc của em ở trên đời?

– Trong tình yêu như cuộc đời vô tận.
Không cả nhân loại như vậy trả lời
Thì là một nửa loài ngườichắc chắn.


Ai dù một lần trong buổi chiều êm
Không rời khỏi kim đồng hồ ánh mắt
Không chờ đợi giờ hẹn hò gặp mặt
Không tỏ tình yêudù chỉ một lần!?


Có trong lời “yêu” một sức mạnh tuyệt vời
Hy vọng và niềm vuinỗi buồn và đau đớn
Và nếu như cái vẻ dễ thương luống cuống
Không trải qua hết tất cả mọi người
Thì chín trong số mười người – chắc chắn.


Nhưng chưa phải trao con timkhi nói lời
Thiếu tình cảmkhông có gì thay được.

Không phải tất cả có khả năng nhận thức
Tình cũng như tài năngkhông tất cả mọi người.


Thế có bao nhiêu ngườicó bao nhiêu người
Mọi cơ hộihoặc không cần cơ hội
Mà về tình yêu sẵn sàng nói lời
Như bức điện theo đường dây được gửi.


Chưa phải là yêudù anh đã hôn
Hay xúc động ôm lần này lần khác
Và lời “anh yêu em” – ngay lập tức
Và ngay lập tức lời đáp: – Anh của em!


Thú nhận trong tình, đến muôn thuở một lần
Nhưng quả thật có rất nhiều trường hợp
Như người bị phá sảnkhi trao tờ séc
Không biết rồi sao thanh toán nợ nần.


Trên đời này lời hay có thật nhiều
Tại sao cứ phải làm mình đau khổ
Sự phải lòng đâu phải đã tình yêu
Như dòng sôngdù bến bờ không rõ

Dù là vịnh – nhưng đã phải biển đâu!

Nếu không thể cháy bằng tình yêu – đừng cháy
Chỉ đi nói về sự phải lòng thôi
Và hãy biết quí trọng vẻ hiền dịu
Dù ít ỏi hơn nhưng thực với người.


Và nếu như yêu không phải mọi người
Thì mọi người đừng nói ra lời ấy.

Không mọi ngườithậm chí không nửa loài người
Mà chỉ những ai yêu nhauChắc chắn vậy!

Сколько влюблённых живёт по свету?

Сколько влюблённых живёт по свету?
Такой статистики нет пока.
Но, если полчеловечества нету,
То треть, пожалуй, наверняка.

А все остальные, а все остальные
Влюблялись ещё или только влюбятся.
И каждый, на звёзды глядя ночные,
Мечтает, что счастье когда-нибудь сбудется.

Но в чём же счастье твоё на планете?
- Оно в любви, что, как мир, широка! -
Не всё человечество так ответит,
Но полчеловечества - наверняка.

А кто хоть однажды в хороший вечер
Со стрелок часов не спуская глаз,
Не ожидал назначенной встречи,
И не признался в любви хоть раз !?

Есть в слове "любовь" и хмельная сила,
И радость надежды, и боль, и тоска,
И если его смущенно и мило
Не всё человечество произносило,
То девять десятых - наверняка.

Но слово сказать - не сердце отдать.
Отсутствие чувств не заменишь ничем.
Любовь не всем суждено познать,
Она, как талант, даётся не всем.

А сколько людей, а сколько людей
По всякому поводу и без повода
Готовы сказать о любви своей,
Как "телеграмму отбить по проводу".

Поцеловал, ещё не любя,
Обнял взволнованно раз, другой,
И сразу: - Поверь, я люблю тебя! -
И тотчас, как эхо: - Любимый мой!

Признавшийся разом в любви навек
Не слишком ли часто порой бывает
Похож на банкрота, что выдал чек,
А как расплатиться поток - не знает.

На свете немало хороших слов.
Зачем же их путать себе на горе.
Влюбленность - ведь это еще не любовь.
Как речка, пусть даже без берегов,
Пусть в самый розлив - всё равно не море!

Не можешь любовью гореть - не гори.
Влюблён, про влюблённость и говори.
Нежность тоже ценить умей,
Пускай это меньше. Но так честней.

И если не каждый любит пока,
Так пусть и не каждый то слово скажет.
Не все и не полчеловечества даже,
А те лишь, кто любят. Наверняка!


TA KHÔNG CÓ NHAU

Ta không có nhau, mọi việc đều tốt đẹp
Trong cuộc cãi nhau về đời sống nhọc nhằn.
Em có tất cả của em, anh có của anh
Những nụ cười của mình, và đau xót.

Trong xung đột ta tìm ra lối thoát
Và ngày qua ta chẳng chút tiếc thương
Đi con đường mới, bỗng nhiên hai đứa quyết
Em đi đường em, còn anh đi đường anh.

Tất cả theo ý muốn bây giờ: đời sống và công việc
Và thường xuyên gặp gỡ với mọi người.
Ta không có nhau, tất cả đều tốt đẹp
Chỉ hạnh phúc thì không có mà thôi…

Друг без друга у нас получается все

Друг без друга у нас получается все 
В нашем жизненном трудном споре. 
Все свое у тебя, у меня все свое, 
И улыбки свои, и горе. 

Мы премудры: мы выход в конфликтах нашли 
И, вчерашнего дня не жалея, 
Вдруг решили и новой дорогой пошли, 
Ты своею пошла, я — своею. 

Все привольно теперь: и дела, и житье, 
И хорошие люди встречаются. 
Друг без друга у нас получается все. 
Только счастья не получается...


TẶNG CHO CÁI NGƯỜI YÊU RẤT THỦY CHUNG

Tôi có lẽ, đã từng yêu như vậy
Hãy nói với tôi trong lúc này đây
Để cho tôi vào ngọn núi ghé vai
Và tôi sẽ đi di dời ngọn núi!



Tôi có lẽ, đã từng mơ như vậy
Rằng một người thích mơ mộng bất kỳ
Sẽ ganh tỵ khi nghe lời thầm thì:
– Đừng hại tôi! Con ở nhà đang đợi…

Trong nỗi buồn, tôi cháy lên như thế
Trong biệt ly, tôi hướng tới người yêu
Rằng nỗi buồn của tôi đây có thừa
Cho cả một trăm biệt ly vẫn đủ.

Khi đi qua những con đường xa xăm
Vẻ dịu dàng này trong tôi thiêu đốt
Tôi không thể nào ngồi yên lặng được!
Ngay cả thư cũng thấy ít vô cùng!

Ở những người thám hiểm trong mùa đông
Luôn cảm thấy vật nóng bừng trên ngực
Còn tôi vẫn luôn làm thơ về nàng
Người trẻ tuổi tự mình không biết được
Có nhanh nhẹn gì hay là không nhanh?

Chỉ vấn đề không phải ở chỗ rằng
Tôi như lá cờ mùa xuân lấp láy
Còn bài thơ, tôi đặt tên như vậy:
“Tặng cho cái người yêu rất thủy chung!”

Tại vì sao trên đời này vẫn thường
Có biết bao đắng cay? Vì sao vậy?
Một con người mơ ước và sôi nổi
Có vẻ như đã đạt đến vinh quang
Bỗng nhiên – một đòn! Tất cả là xong!

Tại vì sao khi tất cả hát lên
Khi người ấy là tôi – quay trở lại!
Nghe cái tin, như một con mèo đen
Nhảy vào con tim tôi và bám lấy!

Vẫn con đường nhỏ đi qua khu vườn
Đến với tôi, theo đường, em đã chạy
Tất cả như xưa: em như ngày ấy
Và tử đinh hương vẫn nở như thường.
Nhưng đã không còn lại sự thủy chung.

Chim sáo đá bay về mỗi mùa xuân
Ai khổ đau, người ấy tất sẽ hiểu
Rằng dù cho vẫn hãy còn vết sẹo
Dù sao vết thương cũng vẫn đang lành…

Và điều còn lại từ những tháng năm
Chỉ là tiếng vọng của điều bất hạnh
Và những dòng thơ vô cùng nóng bỏng
“Tặng cho cái người yêu rất thủy chung!”

Tôi muốn đem thơ vào lửa, sẽ nung
Chung thủy của đàn bà – mê sảng vậy!
Nhưng bỗng nhiên, hình như tôi cảm thấy
Ai đấy kêu lên với tôi rằng: – Không!

Đừng vội vàng! Hãy nhìn cho rộng hơn:
Dù ai đấy phỉ nhổ vào danh dự
Chung thủy của đàn bà nơi trần thế
Dù sao thì vẫn có, và đã từng!

Tôi từng thấy những đôi mắt, hàng trăm
Lóe sáng lên từ bóng đêm xa thẳm
– Hãy đợi đấy! Anh đã từng quên hẳn
Rằng có chúng tôi sống ở trần gian.

Chao ôi, những đôi mắt thật tuyệt!
Những đôi mắt buồn, góa bụa, tinh ranh
Những đôi mắt đàn bà kiêu hãnh, nhưng
Tất cả sự thật: nụ cười và nước mắt.

Những mắt thiếu nữ – sáng rực thường xuyên
Khi vì nỗi buồn, khi vì hạnh phúc
Vô cùng sáng sủa, vô cùng thanh sạch
Tựa hồ như những mạch nước trên rừng.

Và tôi tin, và tôi đã rất tin
– Xin mọi người hãy đợi! – Tôi xin nói
Với những ai đang yêu và chung thủy
Những dòng thơ này tặng mọi người chung.

Dù em là bài ca trong số phận dửng dưng
Và anh không gặp em bao giờ, có lẽ
Dù sao. Thơ này tặng cho em nhé:
“Tặng cho cái người yêu rất thủy chung!”

Той, которая любит верно!

Я, наверное, так любил,
Что скажите мне в эту пору,
Чтоб я гору плечом свалил,-
Я пошел бы, чтоб сдвинуть гору!

Я, наверное, так мечтал,
Что любой бы фантаст на свете,
Мучась завистью, прошептал:
- Не губи! У меня же дети...

И в тоске я сгорал такой,
Так в разлуке стремился к милой,
Что тоски бы моей с лихвой
На сто долгих разлук хватило.

И когда через даль дорог
Эта нежность меня сжигала,
Я спокойно сидеть не мог!
Даже писем мне было мало!

У полярников, на зимовке,
Раз, в груди ощутив накал,
Я стихи о ней написал.
Молодой, я и сам не знал,
Ловко вышло или не ловко?

Только дело не в том, наверно,
Я светился, как вешний стяг,
А стихи озаглавил так:
"Той, которая любит верно!"

Почему на земле бывает
Столько горького? Почему?
Вот живет человек, мечтает,
Вроде б радости достигает...
Вдруг - удар! И конец всему!

Почему, когда все поет,
Когда вот он я - возвратился!
Черный слух, будто черный кот
Прыгнув, в сердце мое вцепился!

Та же тропка сквозь сад вела,
По которой ко мне она бегала.
Было все: и она была,
И сирень, как всегда цвела,
Только верности больше не было.

Каждый май прилетают скворцы.
Те, кто мучился, верно знают,
Что, хотя остаются рубцы,
Раны все-таки зарастают...

И остался от тех годов
Только отзвук беды безмерной,
Да горячие строки стихов:
"Той, которая любит верно!"

Я хотел их спалить в огне:
Верность женская - глупый бред!
Только вдруг показалось мне
Будто кто-то мне крикнул:- Нет!

Не спеши! И взгляни пошире:
Пусть кому-то плевать на честь,
Только женская верность в мире
Все равно и была и есть!

И увидел я сотни глаз,
Заблестевших из дальней тьмы:
- Погоди! Ты забыл про нас!
А ведь есть на земле и мы!

Ах, какие у них глаза!
Скорбно-вдовьи и озорные,
Женски гордые, но такие,
Где все правда: и смех и слеза.

И девичьи - всегда лучистые
То от счастья, то от тоски,
Очень светлые, очень чистые,
Словно горные родники.

И поверил я, и поверил!
- Подождите!- я говорю.-
Вам, кто любит, и всем, кто верен,
Я вот эти стихи дарю!

Пусть ты песня в чужой судьбе,
И не встречу тебя, наверно.
Все равно. Эти строки тебе:
"Той, которая любит верно!"


CHỚ NHÌN NHẦM

Khao khát tình yêu, ta đi tìm cái đẹp
Nhưng chớ nhìn nhầm, bởi thường vẫn xảy ra
Một điều rằng vẻ đẹp chỉ mở ra
Cho trái tim chứ không hề cho mắt.

Стремясь к любви, ты ищешь красоты

Стремясь к любви, ты ищешь красоты.
Смотри не ошибись. Ведь так случается,
Что самые прекрасные черты
Не взгляду, а лишь сердцу открываются!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét