Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

Thơ tình Rasul Gamzatov

Video

NẾU TRONG ĐỜI CÓ MỘT NGHÌN ĐÀN ÔNG

Nếu trong đời có một nghìn đàn ông
Nhờ mối mai trước nhà em tập hợp
Hãy nhớ rằng trong một nghìn đàn ông
Có tên anh – Rasul Gamzatov.

Nếu từ lâu đã yêu em say đắm
Đứng trước nhà một trăm kẻ đàn ông
Trong số họ có một người trông ngóng 
Người miền rừng có tên gọi: Rasul.

Nếu yêu em chỉ còn lại mười người
Đứng trong hàng nóng lòng như lửa đốt
Có một kẻ vừa buồn khổ, vừa vui
Đó là anh – Rasul Gamzatov.

Nếu yêu em tất cả còn chỉ một
Kẻ điên cuồng thề thốt mãi tình chung
Thì kẻ đó từ đỉnh cao chót vót
Người miền rừng có tên gọi: Rasul.

Còn nếu như em cô đơn buồn khổ
Không còn ai yêu nữa buổi hoàng hôn
Thì nghĩa là chốn cao nguyên đất đỏ
Trên núi cao Gamzatov không còn.


Если в мире тысяча мужчин

Если в мире тысяча мужчин 
Снарядить к тебе готовы сватов, 
Знай, что в этой тысяче мужчин 
Нахожусь и я – Расул Гамзатов. 

Если пленены тобой давно 
Сто мужчин, чья кровь несется с гулом, 
Разглядеть меж них не мудрено 
Горца, нареченного Расулом. 

Если десять влюблены в тебя 
Истинных мужей, огня не спрятав, 
Среди них, ликуя и скорбя, 
Нахожусь и я – Расул Гамзатов. 

Если без ума всего один 
От тебя, не склонная к посулам, 
Знай, что это – с облачных вершин 
Горец, именуемый Расулом. 

Если не влюблен в тебя никто 
И грустней ты сумрачных закатов, 
Значит, на базальтовом плато 
Погребен в горах Расул Гамзатов.

BÀI CA

Những ngày nắng không còn
Chim bay về phía biển
Chỉ còn em và anh
Nối đuôi nhau ngày tháng. 

Anh và em, hai người
Chỉ hai ta còn lại
Em yêu quí nhất đời
Anh yêu em nhường ấy!

Anh nhìn mái tóc em
Như chưa từng được ngắm..
Lông tơ trắng của chim
Vào tóc đen đã bám… 

Dù trên mái tóc anh
Tuyết nằm, không tan chảy..
Nhưng em yêu của anh
Đẹp nhất, như ngày ấy. 

Màu sắc của mùa xuân
Và đàn chim trở lại.
Nhưng màu của tóc mình
Cùng xuân không quay lại. 

Ta cười với mặt trời
Và nổi đau còn lại..
Em yêu quí nhất đời
Anh yêu em nhường ấy.


Песня

Исчезли солнечные дни,
И птицы улетели,
И вот одни проводим мы
Неделю за неделей.

Вдвоем с тобой, вдвоем с тобой
Остались ты да я...
Любимая, любимая,
Бесценная моя!

На косы вновь твои смотрю,
Не налюбуюсь за день...
Птиц улетевших белый пух
Пристал к отдельным прядям...

Пусть у меня на волосах
Лежит, не тая, снег...
Но ты, моя бесценная,
Как прежде, лучше всех.

Все краски вешние неся,
Вернутся снова птицы.
Но цвет волос, но цвет волос
С весной не возвратится.

И солнцу улыбнемся мы,
Печали не тая..
Любимая, любимая,
Бесценная моя.


ĐÀN SẾU

Tôi cứ ngỡ biết bao người lính trẻ
Từ chiến trường xưa đẫm máu không về
Không phải họ nằm yên trong đất mẹ
Mà hóa thành sếu trắng giữa trời kia.

Sếu vẫn bay như thế tự ngày xưa
Bay đến bây giờ, và cất tiếng gọi.
Có phải thế mà ta thường buồn bã
Rồi lặng im, ngó vào giữa trời xa? 

Và hôm nay đây, trong buổi chiều tà
Tôi nhìn thấy trong màn sương đàn sếu
Sải cánh bay theo đội hình chiến đấu
Như ngày nào giàn trận giữa đồng xa. 

Sếu vẫn bay trên những chặng đường xa
Và cất tiếng gọi những tên ai đấy
Vì thế chăng mà tiếng kêu đàn sếu
Tự bao đời giống với tiếng Ava? 

Đội hình bay mệt mỏi giữa bầu trời
Trong màn sương, buổi hoàng hôn ráng đỏ
Trong đội hình kia hãy còn khoảng nhỏ
Có thể là đấy chỗ để dành tôi! 

Rồi sẽ đến một ngày, tôi sẽ bơi
Cùng đàn sếu trong màn sương như vậy
Bằng giọng sếu, giữa trời cất tiếng gọi
Tất cả những ai còn sống trên đời.


Журавли 

Мне кажется порою, что солдаты, 
С кровавых не пришедшие полей, 
Не в землю эту полегли когда-то, 
А превратились в белых журавлей. 

Они до сей поры с времен тех дальних 
Летят и подают нам голоса. 
Не потому ль так часто и печально 
Мы замолкаем, глядя в небеса? 

Сегодня, предвечернею порою, 
Я вижу, как в тумане журавли 
Летят своим определенным строем, 
Как по полям людьми они брели. 

Они летят, свершают путь свой длинный 
И выкликают чьи-то имена. 
Не потому ли с кличем журавлиным 
От века речь аварская сходна? 

Летит, летит по небу клин усталый - 
Летит в тумане на исходе дня, 
И в том строю есть промежуток малый - 
Быть может, это место для меня! 

Настанет день, и с журавлиной стаей 
Я поплыву в такой же сизой мгле, 
Из-под небес по-птичьи окликая 
Всех вас, кого оставил на земле.



MẸ

Tiếng Nga “Mama”, tiếng Gruzia “Nana”
Tiếng Avar – thật trìu mến “Baba”
Từ ngàn lời khắp năm châu bốn bể
Số phận rất đặc biệt của lời này.

Là lời đầu tiên từ thuở trong nôi
Lời này đã đi theo vòng của khói
Trên môi người lính trong giờ phút cuối
Tiếng cuối cùng vang vọng mãi không thôi.

Không có bóng tối ở trên lời này
Dù im lặng, có lẽ là vì thế
Những lời khác, khi người ta quì gối
Là để mong thú tội cho người này. 

Nước nguồn khi đựng ở trong chiếc bình
Cũng thì thầm lời này vì có lẽ
Nước nguồn nhớ về đỉnh cao của núi
Bởi núi vốn là mẹ của nước nguồn.

Khi tia chớp xuyên qua đám mây đen
Tôi lắng nghe sau tiếng mưa đổ xuống
Khi những giọt nước vào đất đã ngấm
Lời này vẫn không ngừng tiếng ngân vang. 

Tôi bí mật thở dài khi đau khổ
Giấu nước mắt giữa ánh sáng ban ngày:
“Mẹ đừng lo – tôi nói với mẹ tôi –
Mọi công việc của con đều ổn cả”. 

Về đứa con, mẹ thường xuyên lo lắng
Mẹ nô lệ của tình cảm bao la.
Tiếng Nga “Mama”, tiếng Gruzia “Nana”
Tiếng Avar – “Baba” vô cùng trìu mến. 

Мама

По-русски «мама», по-грузински «нана»,
А по-аврски — ласково «баба».
Из тысяч слов земли и океана
У этого — особая судьба.

Став первым словом в год наш колыбельный,
Оно порой входило в дымный круг
И на устах солдата в час смертельный
Последним звоном становилось вдруг.

На это слово не ложатся тени,
И в тишине, наверно, потому
Слова другие, преклонив колени,
Желают исповедаться ему.

Родник, услугу оказав кувшину,
Лепечет это слово оттого,
Что вспоминает горную вершину —
Она прослыла матерью его.

И молния прорежет тучу снова,
И я услышу, за дождем следя,
Как, впитываясь в землю, это слово
Вызванивают капельки дождя.

Тайком вздохну, о чем-нибудь горюя,
И, скрыв слезу при ясном свете дня:
«Не беспокойся, — маме говорю я, —
Все хорошо, родная. у меня».

Тревожится за сына постоянно,
Святой любви великая раба.
По-русски «мама», по-грузински «нана»
И по-аварски — ласково «баба».


Xem thêm






Thơ tình Nicolai Rubtsov

Nicolay Rubtsov


ANH ĐÃ QUÊN MẤT RẰNG YÊU LÀ GÌ

Anh đã quên mất rằng yêu là gì
Khi bước đi dưới trăng trên đường phố
Đã thốt ra biết bao lời nguyền rủa
Giờ nhớ về bỗng thấy tối tăm ghê.

Có một lần anh áp mặt vào tường
Theo dấu vết một hình thù quái gở
Rồi một mình kêu lên trong giấc ngủ
Khi thức giấc, anh cất bước lên đường.

Cánh cửa mở ra trong đêm muộn màng
Em không vui, gương mặt còn ngái ngủ
Anh đứng bên bục cửa như con thú
Khao khát vô cùng ấm áp tình thương.

Anh đi đi! Em tái nhợt kêu lên
Tình cảm chúng mình chỉ là quá khứ
Giờ với anh, em không còn gì nữa
Anh đi đi! Em khóc, chớ đứng nhìn…

Và anh quay lại theo con đường rừng
Trên con đường đã đi nhiều đám cưới
Không tự chủ được mình, rất tăm tối
Anh lo âu đi trong bão tuyết đêm…


Pаcплaта

Я забыл, что такое любовь,
И под лунным над городом светом
Столько выпалил клятвенных слов,
Что мрачнею, как вспомню об этом.

И однажды, прижатый к стене
Безобразьем, идущим по следу,
Одиноко я вскрикну во сне
И проснусь, и уйду, и уеду...

Поздно ночью откроется дверь.
Невеселая будет минута.
У порога я встану, как зверь,
Захотевший любви и уюта.

Побледнеет и скажет: - Уйди!
Наша дружба теперь позади!
Ничего для тебя я не значу!
Уходи! Не гляди, что я плачу!..

И опять по дороге лесной
Там, где свадьбы, бывало, летели,
Неприкаянный, мрачный, ночной,
Я тревожно уйду по метели...


NHỮNG CHIẾC LÁ BAY ĐI

Từ hàng dương bay đi từng chiếc lá 
Điều hiển nhiên vẫn lặp lại trong đời 
Đừng thương tiếc lá làm chi, em ạ 
Mà hãy thương hiền dịu mối tình tôi! 

Em cứ để mặc hàng cây trần trụi 
Bão tuyết gào, em trách bão mà chi! 
Bởi ở đây không ai người có lỗi 
Khi lìa cành những chiếc lá bay đi.


Улетели листья 

Улетели листья с тополей - 
Повторилась в мире неизбежность... 
Не жалей ты листья, не жалей, 
А жалей любовь мою и нежность! 

Пусть деревья голые стоят, 
Не кляни ты шумные метели! 
Разве в этом кто-то виноват, 
Что с деревьев листья улетели?


NHỚ MỘT THỜI YÊU GIỮA ĐỒNG

Nhớ một thời yêu giữa đồng
Giữa ánh hoàng hôn đang lụi
Yêu dưới tiếng kêu đàn sếu
Khi chúng bay qua trên đồng.

Tất cả giờ đã xa xăm
Nhưng trong tim buồn rát bỏng
Liệu có qua đi đơn giản
Giống cơn đầu óc quay cuồng. 

Về chuyện đã từng rất thân
Về những hoàng hôn rực lửa
Em còn nhớ, giờ bên chồng
Trong những bức tường bằng đá?

Ghen tuông không che khuất được
Anh bỗng nhớ ngay ra rằng:
Shakespeare xưa đã từng
Gọi nàng mắt xanh – quái vật. 

Và để cho tấn thảm kịch
Không thành bi kịch của lòng
Anh tự nhủ mình: “Hãy viết
Về niềm hân hoan, về trăng…”

Và em hãy thường xuyên hơn
Ra với hoa cỏ, hoàng hôn
Để cho con tim rực lửa
Mà không hóa đá nghe em.

Và cuối cùng, em đừng quên
Dù em giờ chẳng của anh:
Trên đời có chàng thủy thủ
Rubtsov – là bạn của em.

Пора любви среди полей

Пора любви среди полей,
Среди закатов тающих
И на виду у журавлей,
Над полем пролетающих.

Теперь все это далеко.
Но в грустном сердце жжение
Пройдет ли просто и легко,
Как головокружение?

О том, как близким был тебе,
И о закатах пламенных
Ты с мужем помнишь ли теперь
В тяжелых стенах каменных?

Нет, не затмила ревность мир.
Кипел, но вспомнил сразу я:
Назвал чудовищем Шекспир
Ее, зеленоглазую.

И чтоб трагедией души
Не стала драма юности,
Я говорю себе: "Пиши
О радости, о лунности..."

И ты ходи почаще в луг
К цветам, к закатам пламенным,
Чтоб сердце пламенело вдруг,
Не стало сердце каменным.

Да не забудь в конце концов,
Хоть и не ты, не ты моя:
На свете есть матрос Рубцов,
Он друг тебе, любимая. 



CƠN GIÓ KHÓC TỰA HỒ NHƯ ĐỨA TRẺ

Cơn gió khóc tựa hồ như đứa trẻ
Trong góc khuất tăm tối của ngôi nhà.
Trên sân rộng tiếng xạc xào khe khẽ
Của những cọng rơm trên đất bay ra. 

Anh và em không chơi trò tình ái
Ta đâu biết gì cái nghệ thuật kia
Chỉ đơn giản hai đứa bên đống củi
Hôn nhau vì cảm giác lạ lùng ghê.

Chẳng lẽ chia tay có thể nói đùa
Nếu ở nhà thì cô đơn như thế
Nơi chỉ có gió khóc như đứa trẻ
Chỉ có rơm và đống củi thôi mà. 

Nếu những ngọn đồi tối sậm thế kia
Và tiếng kêu không ngừng sau cánh cổng
Và hơi thở của mùa đông đang đến
Nghe rõ ràng từ đầm nước đóng băng…

Ветер всхлипывал, словно дитя

Ветер всхлипывал, словно дитя,
За углом потемневшего дома.
На широком дворе, шелестя,
По земле разлеталась солома...

Мы с тобой не играли в любовь,
Мы не знали такого искусства,
Просто мы у поленницы дров
Целовались от странного чувства.

Разве можно расстаться шутя,
Если так одиноко у дома,
Где лишь плачущий ветер-дитя
Да поленница дров и солома.

Если так потемнели холмы,
И скрипят, не смолкая, ворота,
И дыхание близкой зимы
Все слышней с ледяного болота...

Thơ tình Marina Tsvetaeva

Marina Tsvetaeva


TÔI THÍCH RẰNG ANH ĐAU CHẲNG VÌ TÔI

Tôi thích rằng anh đau chẳng vì tôi 
Và chẳng phải vì anh tôi đau đớn 
Rằng chưa bao giờ trái đất tròn nặng 
Từng bơi đi dưới chân của hai người. 
Tôi thích một điều có thể nực cười 
Rằng đổ đốn mà không cần chơi chữ 
Không đỏ mặt, không bồi hồi, ngạt thở 
Khi nhẹ nhàng ta khẽ chạm tay thôi. 

Tôi còn thích rằng khi có mặt tôi 
Anh bình thản ôm người con gái khác 
Không biết được rằng tôi trong lửa ngục 
Cháy lên vì tôi chẳng phải hôn anh. 
Rằng cái tên của tôi dịu dàng, anh không 
Nhắc đến ngày cũng như đêm – uổng phí… 
Rằng không bao giờ trong nhà thờ lặng lẽ 
Vang lên lời cầu nguyện: hãy yêu thương! 

Cám ơn anh bằng bàn tay, tấm lòng 
Vì một điều – tôi đây anh không nhận! 
Hãy yêu: vì đêm của tôi thanh vắng 
Vì hiếm khi ta gặp gỡ hoàng hôn 
Vì ta không từng dạo bước dưới trăng 
Vì mặt trời trên đầu không toả sáng, – 
Vì không phải bằng anh, tôi đau đớn 
Và anh đau không phải bởi vì tôi.


Мне нравится, что Вы больны не мной

Мне нравится, что Вы больны не мной, 
Мне нравится, что я больна не Вами, 
Что никогда тяжелый шар земной 
Не уплывет под нашими ногами. 
Мне нравится, что можно быть смешной 
Распущенной-и не играть словами, 
И не краснеть удушливой волной, 
Слегка соприкоснувшись рукавами. 

Мне нравится еще, что Вы при мне 
Спокойно обнимаете другую, 
Не прочите мне в адовом огне 
Гореть за то, что я не Вас целую. 
Что имя нежное мое, мой нежный, не 
Упоминаете ни днем ни ночью -- всуе... 
Что никогда в церковной тишине 
Не пропоют над нами: аллилуйя! 

Спасибо Вам и сердцем и рукой 
За то, что Вы меня -- не зная сами! -- 
Так любите: за мой ночной покой, 
За редкость встреч закатными часами, 
За наши не-гулянья под луной, 
За солнце не у нас над головами, 
За то, что Вы больны - увы! - не мной, 
За то, что я больна - увы! - не Вами.



MỚI HÔM QUA

Mới hôm qua anh còn nhìn mắt em 
Thế mà nay liếc nhìn đi đâu đó! 
Mới hôm qua ngơ ngác như chim non 
Còn hôm nay sơn ca đều thành quạ! 

Anh thông minh, linh hoạt, hiểu biết nhiều 
Còn em chậm chạp, dại khờ, ngớ ngẩn. 
Muôn đời nay phụ nữ vẫn thường kêu: 
“Anh yêu ơi, em đã làm anh giận?!” 

Với phụ nữ nước mắt như nước sông 
Máu – nước lã, tắm mình trong trong nước mắt! 
Còn tình yêu như gì ghẻ, con chồng 
Anh đừng đợi lòng thương hay luật pháp. 

Những con tàu mang đi những người thương 
Mang họ đi cả một con đường trắng… 
Khắp mọi nơi tiếng rên rỉ bên đường: 
“Anh yêu ơi, em đã làm anh giận?” 

Mới hôm qua còn nằm lên đầu gối! 
So sánh mình với hoàng đế Trung Hoa! 
Thế mà giờ hai bàn tay buông nới 
Đời rơi như đồng xu gỉ vứt ra. 

Kẻ giết người đem xử theo pháp luật 
Không dễ thương, mạnh dạn - đứng một mình 
Em sẽ nói với anh vào địa ngục: 
“Anh yêu ơi, em đã làm gì anh?” 

Em hỏi ghế rồi em đi hỏi giường: 
“Vì điều chi mà bắt tôi chịu đựng?” 
“Vì với cô người ta không còn thương 
Thương người khác” – ghế và giường lên tiếng. 

Sống phải bùng như ngọn lửa trong đêm 
Anh bỏ em – về thảo nguyên giá lạnh! 
Anh dạy em rồi làm thế với em 
Hỏi tại sao em đã làm anh giận? 

Em hiểu ra, anh không phải nói nhiều! 
Đã không còn tình nhân – mắt lại sáng 
Ở nơi mà đã từ bỏ Tình yêu 
Thì Cái chết – người coi vườn tiếp quản. 

Chẳng cần rung cây táo ở trong vườn! 
Đến thời hạn qủa chín cây rụng xuống… 
Tha thứ cho em tất cả nhé người thương 
Vì những gì em đã làm anh giận!



Вчера еще в глаза глядел

Вчера еще в глаза глядел, 
А нынче - всё косится в сторону! 
Вчера еще до птиц сидел,- 
Всё жаворонки нынче - вороны! 

Я глупая, а ты умен, 
Живой, а я остолбенелая. 
О, вопль женщин всех времен: 
"Мой милый, что тебе я сделала?!" 

И слезы ей - вода, и кровь - 
Вода,- в крови, в слезах умылася! 
Не мать, а мачеха - Любовь: 
Не ждите ни суда, ни милости. 

Увозят милых корабли, 
Уводит их дорога белая... 
И стон стоит вдоль всей земли: 
"Мой милый, что тебе я сделала?" 

Вчера еще - в ногах лежал! 
Равнял с Китайскою державою! 
Враз обе рученьки разжал,- 
Жизнь выпала - копейкой ржавою! 

Детоубийцей на суду 
Стою - немилая, несмелая. 
Я и в аду тебе скажу: 
"Мой милый, что тебе я сделала?" 

Спрошу я стул, спрошу кровать: 
"За что, за что терплю и бедствую?" 
"Отцеловал - колесовать: 
Другую целовать",- ответствуют. 

Жить приучил в самом огне, 
Сам бросил - в степь заледенелую! 
Вот что ты, милый, сделал мне! 
Мой милый, что тебе - я сделала? 

Всё ведаю - не прекословь! 
Вновь зрячая - уж не любовница! 
Где отступается Любовь, 
Там подступает Смерть-садовница. 

Самo - что дерево трясти! - 
В срок яблоко спадает спелое... 
- За всё, за всё меня прости, 
Мой милый,- что тебе я сделала!



NHỮNG MÀN SƯƠNG XƯA CŨ CỦA TÌNH

1
Trên dải đen của miền đất mũi
Trăng như người kị sĩ đủ giáp binh.
Trên bến tàu, với tiếng cười, mũ đội
Tôi muốn trở thành nghệ sĩ, thi nhân.

Hơi thở của ngọn gió lớn vô cùng
Hơi thở của những khu vườn phương bắc
Tiếng thở dài to lớn và đau thương:
— Ne laissez pas trainer mes lettres!*

* Những lá thư của em đừng đem vứt.

2
Đôi bàn tay tôi đút trong túi quần
Tôi đứng nhìn nước màu xanh sẫm tối.
– Giờ lại đi yêu một người nào đấy?
Anh ra đi trong buổi sớm bình minh.

Những màn sương nóng bỏng của phố phường
Trong đôi mắt của anh. Tôi biết đến…
Tôi sẽ vẫn còn nhớ hoài – cái miệng
Và tiếng kêu: – hãy khỏe mạnh nhé em!

3
Tình cuốn đi những son phấn màu hồng
Ôi tình yêu. Xin mỗi người hãy thử
Tình như nước mắt – mặn mòi. Tôi sợ
Ngày mai này tôi chết buổi bình minh.

Từ ấn Độ hãy gửi đá cho em.
Bao giờ gặp lại nhau? – Trong giấc ngủ.
– Nông nổi quá! – Anh gửi lời thăm vợ
Và cái người phụ nữ đôi mắt xanh.

4
Rung trên chiếc khăn ngọn gió ghen hờn
Cái giờ này đoán xét tôi – và nữa
Tôi cảm thấy trong miệng mình, trong thế kỷ
Như của loài muông thú, nỗi đau thương.

Vẻ yếu đuối quanh quẩn dưới bàn chân
Vẻ yếu đuối, cái mũi tên của Chúa!
Ngày hôm nay ánh bình minh đẹp quá!
Tôi sẽ điên rồ như một Các-men.

Đôi bàn tay tôi lại đút túi quần
Tôi đứng đây. Giữa hai người – biển cả.
Những màn sương, màn sương trên thành phố.
Những màn sương rất xưa cũ của tình.
8-1917

Любви старинные туманы

1
Над черным очертаньем мыса --
Луна -- как рыцарский доспех.
На пристани -- цилиндр и мех,
Хотелось бы: поэт, актриса.

Огромное дыханье ветра,
Дыханье северных садов, --
И горестный, огромный вздох:
-- Ne laissez pas trainer mes lettres!

2
Так, руки заложив в карманы,
Стою. Синеет водный путь.
-- Опять любить кого-нибудь? --
Ты уезжаешь утром рано.

Горячие туманы Сити --
В глазах твоих. Вот так, ну вот...
Я буду помнить -- только рот
И страстный возглас твой: -- Живите!

3
Смывает лучшие румяна --
Любовь. Попробуйте на вкус,
Как слезы -- солоны. Боюсь,
Я завтра утром -- мертвой встану.

Из Индии пришлите камни.
Когда увидимся? -- Во сне.
-- Как ветрено! -- Привет жене,
И той -- зеленоглазой -- даме.

4
Ревнивый ветер треплет шаль.
Мне этот час сужден -- от века.
Я чувствую у рта и в веках
Почти звериную печаль.

Такая слабость вдоль колен!
-- Так вот она, стрела Господня!
-- Какое зарево! -- Сегодня
Я буду бешеной Кармен.

...Так, руки заложив в карманы,
Стою. Меж нами океан.
Над городом -- туман, туман.
Любви старинные туманы.
1917



ANH HÃY BƯỚC VÀO KHÔNG CẦN GÕ CỬA

Anh hãy bước vào không cần gõ cửa
Tình cảm mình không cửa đóng đâu anh
Hãy lắng nghe thơ em viết cho mình
Anh là những gì mà em chăm chú.

Anh hãy bước vào. Cửa như lông vũ
Nhẹ nhàng mang đi bằng những bức thư
Những bức thư như bão tuyết vù vù
Những con tàu tình yêu, tình huynh đệ. 

Anh hãy bước vào – người nhà chẳng có
Và hãy nhớ rằng em chẳng bận tâm
Rằng vợ anh vẫn ghen anh điên cuồng
Em với anh – chỉ Tâm hồn thôi chứ…

Anh hãy đến giúp, không cần gõ cửa
Như thiên thần với con gái của em
Anh là tất cả, và hãy nhớ rằng
Anh là người thân nhất trong thiên hạ…
1923 

Входи, мой друг, входи без стука

Входи, мой друг, входи без стука.
Для нашей дружбы нет двери.
Мои стихи к тебе послушай,
Я - вся внимание - твои.

Входи, мой друг. Ведь дверь взлетела.
Её, как перышко, несли
Те письма - белые метели,
Любви и дружбы корабли.

Входи, мой друг - родней не будет,
И знай: не стоит и гроша,
Когда жена тебя ревнует, -
Ведь я с тобою - лишь Душа...

Придешь без стука ты на помощь
Как ангел дочери моей.
Ты все, что с нами было, помнишь,
Мой самый близкий из людей...

1923


KHI EM BUỒN – EM SUY NGHĨ VỀ ANH

Khi em buồn – em suy nghĩ về anh
Khi em vui – cũng về anh như vậy
Như suối nhạc từ lá cây bện lại
Như chuyến tàu đúng hẹn từ màn sương.

Cứ để giấc mơ đi suốt đường trần
Nhưng có dấu hiệu – giấc mơ sẽ hết
Còn anh mãi mãi là người quay ngoắt
Mà với anh say đắm vẫn ngập tràn.

Em đã không còn chờ đợi thư anh
Nhưng mỗi ngày, mỗi khắc trong cuộc sống
Anh là mục đích, mạch nguồn sống động
Như đã, đang và sẽ vậy ngàn năm.

Когда мне плохо - думаю о Вас

Когда мне плохо - думаю о Вас, 
Когда блаженно - это тоже Вы, 
Как музыка слетающей листвы, 
Как поезд из тумана - в верный час. 

Пусть длится этот сон всю жизнь, 
Но есть одна примета сна - пройдет, 
Вы навсегда извечный оборот 
На Вас, и страсти не избыть. 

Я перестала Ваших писем ждать, 
Но каждый день и каждый жизни миг 
Вы - цель моя, трепещущий родник. 
Так было, есть и вечно будет так.




GỬI ANH TRONG MÙA THỨ NĂM CỦA NĂM,
TRONG GIÁC QUAN THỨ SÁU VÀ KHÔNG GIAN BỐN CHIỀU – B. P 

Khi có anh – mùa thứ năm của năm
Có vườn địa đàng và thông xanh thắm
Ở đó thiên nhiên vô cùng hào phóng
Có mặt trời và có cả sao trăng.

Khi có anh – giác quan thứ sáu hân hoan
Trong biến xanh – Yêu thương và Tin tưởng
Dẹp sang một bên những gì cẩn trọng
Ở nơi này cánh cửa sáng mở toang.

Ta gặp ở nơi ba chiều không gian
Ngỡ như bức thư cổ mờ nét nhạt
Vĩnh hằng, tháng năm, giờ và khoảnh khắc
Hai chúng mình trong bốn chiều không gian.

Bên anh, không bao giờ em tĩnh lặng
Bên anh – bầu trời thứ bảy là vô tận…
1925

Моему брату в пятом времени года, 
шестом чувстве и четвертом измерении - Б. П. 

С тобою - в пятое время года, 
Где райский сад и зелёные сосны, 
Где в щедрости так откровенна природа - 
Там сразу луна и солнце, и звезды... 

С тобою - в блаженное чувство шестое, 
В лазурное море - в Любовь и Доверье... 
Пусть нас осторожность сторонкой обходит- 
Здесь настежь распахнуты светлые двери. 

Мы встретимся там, где все три измеренья 
Покажутся древним письмом полустертым, 
Где вечность и годы, часы и мгновенья - 
С тобой только мы в измеренье четвёртом. 

С тобой никогда не узнаю покоя - 
С тобою - в бездонное небо седьмое...






Grigory Pozhenyan



Đôi bờ

Đêm qua trời mưa dông
Cỏ hoa sương đẫm ướt…
Thiên hạ vẫn nói rằng:
Em là người hạnh phúc.

Em tin, chẳng nghi ngờ
Dù con tim lần lữa:
Anh và em – đôi bờ
Mà dòng sông ở giữa.

Bay từng đôi – bầy chim
Như sóng kề sóng khác.
Người có đôi có cặp
Riêng em chỉ một mình.

Nhưng em đợi, em tin
Dù con tim lần lữa:
Anh và em – đôi bờ
Mà dòng sông ở giữa.

Đêm qua. Rồi bình minh
Như bóng câu bay vút.
Chẳng còn yêu ai khác
Em vẫn đợi chờ anh.

Vẫn đợi và vẫn tin
Dù con tim lần lữa:
Anh và em – đôi bờ
Mà dòng sông ở giữa.


Đôi bờ - tiếng Việt

Два берега

Ночь была с ливнями -
И трава в росе...
Про меня - "счастливая!"
Говорили все.

И сама я верила
Сердцу вопреки:
Мы с тобой два берега
У одной реки.

Утки все парами,
Как с волной волна.
Все девчата с парнями,
Только я одна.

Все ждала и верила
Сердцу вопреки:
Мы с тобой два берега
У одной реки.

Ночь была. Был рассвет
Словно тень крыла.
У меня другого нет.
Я тебя ждала.

Все ждала и верила
Сердцу вопреки:
Мы с тобой два берега
У одной реки.