Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

Thơ tình Sully Prudhomme

Sully Prudhomme


GIỐNG NHAU

Nếu em muốn biết được vì sao anh
Lại yêu em chân thành, tha thiết vậy?
Em yêu ạ, anh yêu em là bởi
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

Ánh mắt em đầy hy vọng nhưng buồn
Tỏa ánh sáng chói ngời như tia chớp
Trong lòng em ngập tràn bao mơ ước
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

Thân hình em kì diệu và mong manh
Như người đẹp thành Tơ-roa thuở trước
Vẻ lộng lẫy trên tóc mây, trên ngực
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

Tình yêu chân thành, tha thiết cháy lên
Mỗi giây phút lời "yêu em" anh nói
Nhưng em bước đi, không thèm ngoái lại
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.


Ressemblance

Vous désirez savoir de moi
D'ou me vient pour vous ma tendresse.
Je vous aime, voici pourquoi!
Vous ressemblez à ma jeunesse.

Vos yeux noirs sont mouillés souvent
Par l'espérance et la tristesse
Et voux allez toujours rêvant:
Vous ressemblez à ma jeunesse.

Votre tête est de marbre pur
Faite pour le ciel de la Grèce
Où la blancheur luit dans l'azur:
Vous ressemblez à ma jeunesse.

Je vous tends chaque jour la main
Vous offrant l'amour qui m'oppresse.
Mais vous passez votre chemin,
Vous ressemblez à ma jeunesse!


BÌNH VỠ

Trong bình hoa đã héo hon
Vì em khẽ chạm quạt nan vô tình
Vết nứt không rõ mắt nhìn
Tháng ngày cứ thế trên bình dần loang.
Bàn tay chạm đến đã quên
Nhưng điều tai họa lớn lên trong bình
Nước dần vơi, hoa héo hon
Bình nay đã vỡ xin đừng chạm tay!

Con tim tôi cũng thế này
Dịu dàng khẽ chạm bàn tay, một lần
Kể từ dạo ấy trong tim
Vết thương còn mãi, dù nhìn chẳng ra.
Tim vẫn sống như ngày qua
Và che giấu nỗi xót xa của mình
Nhưng tai họa cứ lớn lên
Tim nay đã vỡ xin đừng chạm tay!



Le vase brisé 

Le vase où meurt cette verveine 
D'un coup d'éventail fut fêlé ; 
Le coup dut effleurer à peine : 
Aucun bruit ne l'a révélé. 

Mais la légère meurtrissure, 
Mordant le cristal chaque jour, 
D'une marche invisible et sûre 
En a fait lentement le tour. 

Son eau fraîche a fui goutte à goutte, 
Le suc des fleurs s'est épuisé ; 
Personne encore ne s'en doute ; 
N'y touchez pas, il est brisé. 

Souvent aussi la main qu'on aime, 
Effleurant le coeur, le meurtrit ; 
Puis le coeur se fend de lui-même, 
La fleur de son amour périt ; 

Toujours intact aux yeux du monde, 
Il sent croître et pleurer tout bas 
Sa blessure fine et profonde ; 
Il est brisé, n'y touchez pas.


THẠCH NHŨ

Tôi yêu những hang tối tăm, sâu thẳm
Ngọn đuốc xuyên qua màn máu đêm dày
Tiếng vọng buồn càng xa càng văng vẳng 
Tiếng thở dài ngắt quãng giữa chơi vơi. 

Dãy thạch nhũ từ vòm hang rủ xuống
Như nước mắt nóng bỏng hóa thành băng
Giờ chúng rơi từng giọt nhờ hơi ẩm
Rất từ từ, chầm chậm xuống bàn chân.

Dường như ở nơi tăm tối u buồn
Đang ngự trị cõi yên bình đau khổ
Nước mắt rơi, nước mắt rơi muôn thuở
Không bao giờ chấm dứt vẻ tang thương.  

Tôi nghĩ về những tâm hồn đau khổ
Nơi tình yêu dang dở đã ngủ yên
Những giọt lệ sầu giờ đã đóng băng
Nhưng tiếng khóc vẫn khóc hoài nơi đó.



Les stalactites

J'aime les grottes où la torche
Ensanglante une épaisse nuit,
Où l'écho fait, de porche en porche,
Un grand soupir du moindre bruit.

Les stalactites à la voûte
Pendent en pleurs pétrifiés
Dont l'humidité, goutte à goutte,
Tombe lentement à mes pieds.

Il me semble qu'en ces ténèbres
Règne une douloureuse paix ;
Et devant ces longs pleurs funèbres
Suspendus sans sécher jamais,

Je pense aux âmes affligées
Où dorment d'anciennes amours :
Toutes les larmes sont figées,
Quelque chose y pleure toujours.


LỜI CẦU KHẨN

Giá mà em đã biết được rằng anh
Rất khổ sở vì phải sống một mình
Thì có lẽ một lần em đã đến
Trước cửa nhà anh.

Giá mà em biết được ánh mắt nhìn
Mà em ban an ủi cuộc đời anh
Thì có lẽ có lần em kín đáo
Nhìn vào cửa sổ nhà anh. 

Giá mà em biết được có vô vàn
Những khổ đau trong cuộc sống của anh
Thì có lẽ có một lần em đã
Ngồi trước cửa nhà anh. 

Giá mà em biết rằng anh yêu em
Một tình yêu chỉ có một trên trần
Thì có lẽ niềm hạnh phúc em đã
Ban tặng cho anh. 



Prière

Ah ! Si vous saviez comme on pleure
De vivre seul et sans foyers,
Quelquefois devant ma demeure
Vous passeriez.

Si vous saviez ce que fait naître
Dans l'âme triste un pur regard,
Vous regarderiez ma fenêtre
Comme au hasard.

Si vous saviez quel baume apporte
Au coeur la présence d'un coeur,
Vous vous assoiriez sous ma porte
Comme une soeur.

Si vous saviez que je vous aime,
Surtout si vous saviez comment,
Vous entreriez peut-être même
Tout simplement.

http://cacnhathonobel.blogspot.com/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét