Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

Thơ tình Arthur Rimbaud

Arthur Rimbaud



CẢM GIÁC

Buổi chiều xanh, trên những con đường nhỏ
Rảo bước chân trên hoa cỏ nhẹ nhàng
Mơ ước trong đầu, trên tóc ngọn gió
Tôi nhận ra hơi mát dưới bàn chân.

Không nghĩ suy, không lời trên môi lặng
Nhưng con tim yêu hết thảy trên đời
Và ngọt ngào trong hoàng hôn thơ thẩn
Thiên nhiên tựa hồ như người đẹp cùng tôi.


Sensation

Par les soirs bleus d’été, j’irai dans les sentiers,
Picoté par les blés, fouler l’herbe menue:
Rêveur, j'en sentirai la fraîcheur à mes pieds.
Je laisserai le vent baigner ma tête nue.

Je ne parlerai pas, je ne penserai rien:
Mais l'amour infini me montera dans l'âme,
Et j'irai loin, bien loin, comme un bohémien,
Par la Nature, heureux comme avec une femme.


OPHÉLIE

I
Trên mặt nước ngôi sao ngủ mơ màng
Ophelie bồng bềnh như huệ trắng
Quấn khăn dài và nàng trôi chầm chậm
Giữa tiếng tù và của những thợ săn. 

Như bóng ma màu trắng đã nghìn năm
Trên dòng sông đen, Ophelie nàng hỡi
Từ nghìn năm tiếng hát đã lặng ngừng
Vẻ điên dại đã bao trùm đêm tối.  

Cơn gió nhẹ hôn ngực nàng lặng lẽ
Nước thì thầm, như mở những cánh hoa
Những cây liễu khóc thầm trong buồn bã
Sậy cúi mình trên vầng trán ước mơ. 

Hoa loa kèn thở dài trên mặt nước
Tổ chim đang rung nhẹ trên cành cây
Đến gặp nàng chim vỗ nhẹ cánh bay
Ngôi sao vàng gửi về bao câu hát.

II 
Ophelie đẹp tuyệt vời như tuyết
Đã chết đời tuổi trẻ giữa dòng sông
Từ núi đồi Na-Uy trận cuồng phong
Ca lời tự do cho nàng siêu thoát. 

Cơn gió thổi làm rung làn tóc rối
Trong cơn mơ nghe những tiếng lạ lùng
Con tim nàng nghe giọng của Thiên nhiên
Trong lời than của đêm và cây cối. 

Lời của biển cũng vang lên sau đấy
Vỡ tan rồi tim trẻ dại thơ ngây
Sáng tháng Tư chàng kỵ sĩ đẹp trai
Ngồi im lặng bên nàng như ngây dại.

Tình yêu! Tự do! Những giấc mộng điên cuồng
Trước lửa bỏng nàng tan ra như tuyết
Những cái nhìn lạ lùng kia đã giết
Đôi mắt xanh đã khép lại muôn năm.

III
Thi sĩ nói sao trên trời đã run
Khi nàng ngắt bông hoa trên bờ vắng
Chàng đã thấy Ophelie bồng bềnh
Trên mặt nước im lìm như huệ trắng.



Ophélie 


Sur l'onde calme et noire où dorment les étoiles 
La blanche Ophélia flotte comme un grand lys, 
Flotte très lentement, couchée en ses longs voiles... 
- On entend dans les bois lointains des hallalis. 

Voici plus de mille ans que la triste Ophélie 
Passe, fantôme blanc, sur le long fleuve noir, 
Voici plus de mille ans que sa douce folie 
Murmure sa romance à la brise du soir. 

Le vent baise ses seins et déploie en corolle 
Ses grands voiles bercés mollement par les eaux; 
Les saules frissonnants pleurent sur son épaule, 
Sur son grand front rêveur s'inclinent les roseaux. 

Les nénuphars froissés soupirent autour d'elle; 
Elle éveille parfois, dans un aune qui dort, 
Quelque nid, d'où s'échappe un petit frisson d'aile 
- Un chant mystérieux tombe des astres d'or. 

II 
O pâle Ophélia! belle comme la neige! 
Oui tu mourus, enfant, par un fleuve emporté! 
- C'est que les vents tombant des grands monts de Norwège 
T'avaient parlé tout bas de l'âpre liberté; 

C'est qu'un souffle, tordant ta grande chevelure, 
A ton esprit rêveur portait d'étranges bruits; 
Que ton coeur écoutait le chant de la Nature 
Dans les plaintes de l'arbre et les soupirs des nuits; 

C'est que la voix des mers folles, immense râle, 
Brisait ton sein d'enfant, trop humain et trop doux; 
C'est qu'un matin d'avril, un beau cavalier pâle, 
Un pauvre fou, s'assit muet à tes genoux! 

Ciel! Amour! Liberté! Quel rêve, ô pauvre Folle! 
Tu te fondais à lui comme une neige au feu: 
Tes grandes visions étranglaient ta parole 
- Et l'Infini terrible effara ton oeil bleu! 

III 
- Et le Poète dit qu'aux rayons des étoiles 
Tu viens chercher, la nuit, les fleurs que tu cueillis; 
Et qu'il a vu sur l'eau, couchée en ses longs voiles, 
La blanche Ophélia flotter, comme un grand lys.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét