Thứ Năm, 24 tháng 11, 2016

Thơ tình Rainer Maria Rilke


Rainer Maria Rilke


BUỔI TỐI

Trang phục buổi tối thay đổi dần dần
Em đang nhìn biến đổi trong tĩnh lặng
Hai thế giới tan biến trước mắt em:
Một bay lên, một – nặng nề đổ xuống.

Và em không thuộc về thế giới nào
Em từ giã mặt đất này muôn thuở
Không thuộc bóng tối ngôi nhà lặng lẽ
Cũng không thuộc về ánh sáng của sao.

Chẳng có cách nào khác cho em đâu
Là nhận thức và vạch đường giới hạn
Trong cuộc đời chật hẹp và rộng lớn
Em đổi thay – khi là đá, khi sao.


Abend

Der Abend wechselt langsam die Gewänder,
die ihm ein Rand von alten Bäumen hält;
du schaust: und von dir scheiden sich die Länder,
ein himmelfahrendes und eins, das fällt;

und lassen dich, zu keinem ganz gehörend,
nicht ganz so dunkel wie das Haus, das schweigt,
nicht ganz so sicher Ewiges beschwörend
wie das, was Stern wird jede Nacht und steigt -

und lassen dir (unsäglich zu entwirrn)
dein Leben bang und riesenhaft und reifend,
so dass es, bald begrenzt und bald begreifend,
abwechselnd Stein in dir wird und Gestirn.


CHO GIẤC MỘNG NGÀY MAI

Anh muốn hát ru em như ngày cũ
Hát đưa nôi mẹ từng hát ru ta.
Để ru em vào giấc mộng và chờ
Em trở về với anh từ giấc ngủ.

Rồi anh anh sẽ lắng nghe từng hơi thở
Anh nép mình bên cửa sổ lặng yên
Để sáng ra anh biết, chỉ một mình
Ôi, cái đêm vừa qua sao lạnh thế.

Khu vườn khẽ rùng mình sau cửa sổ
Khi ngôi sao trên chiếc lá rơi lên
Trong giấc mơ em hãy ngó nhìn xem:
Ánh mắt anh như bàn tay dịu nhẹ.

Những bàn tay giữ gìn em rất khẽ
Và ít khi đặt em ở trên giường
Trong khoảnh khắc, khi trong sự lặng yên
Anh nghe ra tiếng thì thào ai đó.

Zum Einschlafen zu sagen

Ich möchte jemanden einsingen, 
bei jemandem sitzen und sein. 
Ich möchte dich wiegen und kleinsingen 
und begleiten schlafaus und schlafein. 

Ich möchte der Einzige sein im Haus, 
der wüsste: die Nacht war kalt. 
Und möchte horchen herein und hinaus 
in dich, in die Welt, in den Wald. 

Die Uhren rufen sich schlagend an, 
und man sieht der Zeit auf den Grund. 
Und unten geht noch ein fremder Mann 
und stört einen fremden Hund. 

Dahinter wird Stille. Ich habe groß 
die Augen auf dich gelegt; 
und sie halten dich sanft und lassen dich los, 

wenn ein Ding sich im Dunkel bewegt. 



BẦU TRỜI ĐÊM VÀ SAO RỤNG

Bầu trời đêm mờ mờ trong ánh bạc
Đêm muốn khoe vẻ đặc biệt của mình
Ta thật xa, để cùng đêm hoà nhập
Và quá gần, để không hiểu về đêm.

Ngôi sao rụng!... Và em hãy vội nhìn
Em hãy đoán ra trong giờ phút ấy…
Điều gì "có" và "không" chốn trần gian
Ai có lỗi? Ai người không có lỗi?…

Nachthimmel und Sternenfall

Der Himmel, groß, voll herrlicher Verhaltung,
ein Vorrat Raum, ein Übermaß von Welt.
Und wir, zu ferne für die Angestaltung,
zu nahe für die Abkehr hingestellt.

Da fällt ein Stern! Und unser Wunsch an ihn,
bestürzten Aufblicks, dringend angeschlossen:
Was ist begonnen, und was ist verflossen?
Was ist verschuldet? Und was ist verziehn?



MÙA THU

Những chiếc lá rơi từ cõi xa xăm
Có vẻ như vườn địa đàng héo úa
Để lá rơi, rơi rụng xuống trên đồng.

Và trong đêm rơi xuống giữa cô đơn
Trái đất nặng, từ trời sao mờ tỏ.

Ta đang rơi. Muôn đời nay vẫn thế
Sự rụng rơi hiện trong ánh mắt người.

Nhưng dường như tất cả rụng rơi này
Có ai đấy trong tay mình giữ lại.

Herbst

Die Blätter fallen, fallen wie von weit,
als welkten in den Himmeln ferne Gärten;
sie fallen mit verneinender Gebärde.

Und in den Nächten fällt die schwere Erde
aus allen Sternen in die Einsamkeit.

Wir alle fallen. Diese Hand da fällt.
Und sieh dir andre an: es ist in allen.

Und doch ist Einer, welcher dieses Fallen
unendlich sanft in seinen Händen hält.

Xem thêm: 






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét