Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

Thơ tình Thomas Moore

Thomas Moore


NẾU EM LÀ NGƯỜI TÌNH

Nếu em là người tình thì muôn báu vật
Của biển, đất, trời xin đặt dưới chân em
Và tất cả những gì tươi đẹp nhất:
Những giai điệu ngọt ngào, những hy vọng dịu êm
Đều của ta – nếu em là người tình!

Đường ta về muôn loài hoa sẽ nở
Suối sẽ reo vang khúc nhạc thần tiên
Cõi tình yêu những vì sao rực rỡ
Mặt đất này như một giấc mơ xinh
Trong mắt ta – nếu em là người tình!

Bao ý nghĩ trong mạch nguồn ẩn khuất
Như dòng sông bắt ngọn tự trời xanh
Trong tim ta sẽ giữ miền hạnh phúc
Được tắm bằng dòng suối nước long lanh
Mãi trong xanh – nếu em là người tình!

Những điều này được tạo bởi Yêu Thương
Cho tất cả những ai hằng mơ ước
Và ông Trời sẽ dựng chốn thiên đường
Trên mặt đất, nơi có niềm hạnh phúc
Cùng đắp xây – nếu em là người tình!


 If thou'lt be mine

If thou'lt be mine, the treasures of air,
Of earth, and sea, shall lie at thy feet;
Whatever in Fancy's eye looks fair,
Or in Hope's sweet music sounds most sweet,
Shall be ours -- if thou wilt be mine, love!

Bright flowers shall bloom wherever we rove,
A voice divine shall talk in each stream;
The stars shall look like world of love,
And this earth be all one beautiful dream
In our eyes -- if thou wilt be mine, love!

And thoughts, whose source is hidden and high,
Like streams that come from heaven-ward hills,
Shall keep our hearts, like meads, that lie
To be bathed by those eternal rills,
Ever green, if thou wilt be mine, love!

All this and more the Spirit of Love
Can breathe o'er them who feel his spells;
That heaven, which forms his home above,
He can make on earth, wherever he dwells,
As thou'lt own, -- if thou wilt be mine, love!


TÌNH ĐÃ BAY XA 

Nỗi đau em, than ôi, giờ nhắc mãi
Sự thật kia đừng che dưới sương mờ
Con tim giá băng, thề nguyền xưa đã đổi
Tình đã xa – tình giờ đã bay xa.

Đôi mắt anh vẫn nhìn em chân thật
Nhưng nụ cười đã khác nụ cười xưa
Vòng tay anh dù ôm vào siết chặt
Nhưng đã khác rồi – tình đã bay xa.

Em như người ngủ say trong giấc mộng
Điều dối gian em chẳng muốn nhìn ra
Nhưng than ôi! Bây giờ em thất vọng
Tất cả rõ ràng – tình đã bay xa.

Hỡi những kẻ đã về nơi chín suối
Những yêu thương, hờn dỗi của ngày qua
Hãy quay về đây dỗ dành, an ủi
Và trả cho em tình đã bay xa.



Thou lovest no more

Too plain, alas, my doom is spoken 
Nor canst thou veil the sad truth o’er; 
Thy heart is changed, thy vow is broken, 
Thou lovest no more – thou lovest no more. 

Tho’ kindly still those eyes behold me, 
The smile is gone, which once they wore; 
Tho’ fondly still those arms enfold me, 
‘T is not the same – thou lovest no more. 

Too long my dream of bliss believing, 
I’ve thought thee all thou wert before; 
But now – alas! there ‘s no deceiving, 
‘T is all too plain, thou lovest no more. 

Oh, thou as soon the dead couldst waken, 
As lost affection’s life restore, 
Give peace to her that is forsaken, 
Or bring back him who loves no more.


HÃY NGỦ ĐI EM
(Dân ca Sicily) 

Thôi hãy ngủ đi em và hãy mơ
Về niềm vui không còn nữa bao giờ.
Trên môi ta muôn đời còn vị đắng
Hạnh phúc mong manh, tình không bền vững.
Thôi hãy ngủ đi em!

Ánh trăng thanh lại tỏa sáng diệu kỳ
Trên đường về lấp lánh buổi chia ly
Nhưng ánh trăng của ngày ta gặp gỡ
Trong mắt em giờ đây không về nữa.
Thôi hãy ngủ đi em!

Go, now, and dream 
(Sicilian Air) 

Go, now, and dream o’er that joy in thy slumber – 
Moments so sweet again ne’er shalt thou number. 
Of Pain’s bitter draught the flavor ne’er flies, 
While Plearsure’s scarce touches the lip ere it dies. 
Go, then, and dream, etc. 

That moon, which hung o’er your parting, so splendid, 
Often will shine again, bright as she then did – 
But, never more will the beam she saw burn 
In those happy eyes, at your meeting, return, 
Go, then, and dream, etc.



TA GẶP GỠ CHÂN TÌNH
(Dân ca Hungary)

Ta gặp gỡ ân cần rồi chia ly tình cảm
Chẳng biết điều gì trong đó ngọt ngào hơn
ánh mắt ngày gặp nhau vui như tia nắng
Nước mắt buổi chia ly lấp lánh nỗi buồn.

Ta gặp gỡ chân tình, chia tay nhau cũng thế
Vui và buồn đều chẳng chịu nhường nhau
Thần tình yêu hai con mắt như thể
Nước mắt, nụ cười hòa quyện vào nhau.

ánh bình minh của ngày đầu gặp gỡ
Đã tắt vào trong bóng tối xa bay
Đêm chia ly lại cháy bừng ngọn lửa
Chợt sáng lên như tia nắng ban ngày.

Ngày gặp gỡ hạnh phúc chẳng kéo dài
Bởi hạnh phúc lâu ngày không chịu ở
Nhưng chia ly để hy vọng ngày mai
Ta lại vui niềm vui ngày gặp gỡ.

So warmly we met
(Hungarian Air)

So warmly we met and so fondly we parted,
That wich was the sweeter even I could not tell, -
That first look of welcome her sunny eyes darted,
Or that tear of passion, which blest our farewell.

To meet was a heaven and to part thus another, -
Our joy and our sorrow seemed rivals in bliss;
Oh! Cupid’s two eyes are not like each other
In smiles and in tears than that moment to this.

The first was like day-break, new, sudden, delicious, -
The dawn of a pleasure scarce kindled up yet;
The last like the farewell of daylight, more precious,
More glowing and deep, as ‘t is nearer ists set.

Our meeting, tho’ happy, was tinged by a sorrow
To think that such happiness could not remain;
While our parting, tho’ sad, gave a hope that to-morrow
Would bring back the blest hour of meeting again.



TÌNH ĐÃ CHẾT TRONG TA
(Dân ca Sicily)

Thôi vĩnh biệt! Cho dù em vẫn đẹp
Nhưng tình yêu không trở lại bao giờ
Hồn hoang vu, lòng chân thành đã khép
Có nghĩa là tình đã chết trong ta.

Dù lời em ngọt ngào như đường mật
Đâu dễ gì quyến rũ được lòng anh
Nhưng đôi mắt vẫn nhìn anh chân thật
Biết làm sao không tin được cho đành!

Nhưng mà thôi, bây giờ, xin vĩnh biệt!
Em dù xinh nhưng chẳng của ngày xưa
Hồn hoang vu lòng chân thành đã khép
Tình ngọt ngào, tình đã chết trong ta.

Đôi mắt em như ngôi sao không đổi
Giữa trời xanh vẫn nhấp nháy gọi mời
Đôi má hồng kia dường như vẫn đợi
Chuyển màu hồng thành trắng, bạc như vôi.

Chỉ con tim em bây giờ phụ bạc
Cứ nói những lời gian dối không thôi
Tình vẫn sống ở một nơi nào khác
Nhưng trong tim, than ôi, đã chết rồi!

Nên em ạ, bây giờ, xin vĩnh biệt!
Em dù xinh nhưng chẳng của ngày xưa
Hồn hoang vu, lòng chân thành đã khép
Tình ngọt ngào giờ đã chết trong ta.

Fare thee well, thou lovely one!
(Sicilian Air)

Fare thee well, thou lovely one!
Lovely still, but dear no more;
Once his soul of truth is gone,
Love’s sweet life is o’er.

Thy words, what e’er their flattering spell,
Could scarce have thus deceived;
But eyes that acted truth so well
Were sure to be believed.

Then, fare thee well, thou lovely one!
Lovely still, but dear no more;
Once his soul of truth is gone,
Love’s sweet life is o’er.

Yet those eyes look constant still,
True as stars they keep their light;
Still those cheeks their pledge fulfil
Of blushing always bright.

‘T is only on thy changeful heart
The blame of falsehood lies;
Love lives in every other part,
But there, alas! he dies.

Then, fare thee well, thou lovely one!
Lovely still, but dear no more;
Once his soul of truth is gone,
Love’s sweet life is o’er.



CHỈ TÌNH YÊU 

Nếu em muốn đôi mắt say vẻ đẹp
Thì đầu tiên hãy chinh phục con tim
Đẹp không yêu, đẹp cũng bằng vô ích
Chỉ tình yêu cho nét đẹp thần tiên.

Em bây giờ như bông hoa kiêu hãnh
Nhưng sẽ ra sao nếu thiếu ánh mặt trời?
Thiếu nữ không yêu như hoa hồng thiếu nắng
Chỉ tình yêu cho ánh sáng mà thôi.

Nhìn trong gương vẻ đẹp giờ rực rỡ
Nhưng thời gian tàn phá chẳng hề thương
Vẻ đẹp kia chỉ mãi còn gìn giữ
Trong mắt tình chứ đâu phải trong gương.

Love alone

If thou wouldst have thy charms enchant our eyes,
First win our heart, for there thy empire lies:
Beauty in vain would mount a heartless throne,
Her Right Divine is given by Love alone.

What would the rose with all her pride be worth,
Were there no sun to call her brightness forth?
Maidens, unloved, like flowers in darkness thrown,
Wait but that light which comes from Love alone.

Fair as thy charms in yonder glass appear,
Trust not their bloom, they ‘ll fade from year to year:
Wouldst thou they still should shine as first they shone,
Go, fix thy mirror in Love eyes alone.


YÊU SAO BUỔI HOÀNG HÔN

 Đáng yêu sao vẻ đẹp buổi hoàng hôn
Trên biển lặng ánh mặt trời dần tắt
Khi giấc mơ xưa trỗi dậy trong hồn
Và nỗi nhớ em thì thào, khoan nhặt.

Tôi lặng buồn nhìn theo từng đợt sóng
Dội về tây chẳng vướng chút ưu phiền
Và thầm nghĩ giá mà con đường sáng
Sẽ đưa tôi về tận cuối trời Quên.

How dear to me the hour

How dear to me the hour when daylight dies,
And sunbeams melt along the silent sea,
For then sweet dreams of other days arise,
And memory breathes her vesper sigh to thee.

And, as I watch the line of light, that plays
Along the smooth ware toward the burning west,
I long to tread that golden path of rays,
And think’t would lead to some bright isle of reast.

https://54nhathotienganh.blogspot.com/2017/01/tho-thomas-moore.html
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét